Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1253: Hãm hại (4)

Châu Trạch có chút ngoài ý muốn, dù sao, người gây án kia chẳng qua là chỉ cọ xát, cũng không thực sự đi vào, lấy góc độ cởi mở như hiện tại mà nói, trên thực tế, muốn nói gì đó về mặt đạo đức thì cũng không đúng, ít nhất thật sự gì đó rồi vẫn có thể chấp nhận được một chút.
- Mấy năm trước người bị hại đã từng trải qua việc bị xâm phạm, trải qua quá trình điều trị của bác sĩ tâm lý mới có thể lần nữa bước ra xã hội bắt đầu một cuộc sống mới, lần này, mặc dù không có gì… nhưng hẳn là vết thương cũ trong lòng bị xé ra lần nữa, cho nên trực tiếp lựa chọn tự sát.
- Lúc tôi vừa mới vào nghề, vụ án đầu tiên là vụ án của cô ấy, tội phạm cưỡng dâm lúc ấy, bị đưa vào ngục giam.
- Cho nên tôi có ấn tượng rất sâu với cô ấy.
Ông chủ Châu không nói gì, quay cửa kiếng xe xuống.
- Ngài có thể hút thuốc, tôi không ngại.
- Cám ơn.
Châm điếu thuốc.
Vừa hút xong.
Xe cũng đã lái vào bên trong tiểu khu này rồi.
Bên ngoài đã có dân chúng hóng chuyện chen đầy rồi, cảnh sát đã dựng đường phong tỏa, đồng thời, thi thể cũng đã được đặt cẩn thận, bên trên là một lớp vải trắng che mặt, chẳng qua là ở trước mặt cách đó không xa, còn có một vũng máu chói mắt.
Nữ cảnh sát hình sự đã đi trao đổi vụ án với đồng nghiệp của mình rồi.
Một mình Châu Trạch đứng bên ngoài, lặng lẽ đánh giá bốn phía.
Anh không đi xem thi thể, không phải là không nhẫn tâm nhìn, mà là cảm thấy không cần phải vậy, anh không xuất thân từ điều tra hình sự, quả thật không cần phải làm những chuyện cong cong lượn lượn như vậy.
- Có cảm ứng được gì hay không?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
Người được hỏi đương nhiên chính là chiếc khăn choàng màu trắng này của mình rồi.
- Không có.
- Ừm.
Châu Trạch cũng không có cảm giác gì, không cảm ứng được yêu khí hay quỷ khí ở nơi này.
Chẳng qua là.
Ông chủ Châu vẫn vỗ nhẹ vào chiếc khăn quàng một cái.
Nói:
- Trời đang nóng, cô thả lỏng ra một chút đi.
Khăn choàng nới lỏng.
Nhưng vẫn cảm thấy nóng.
- Vẫn còn nóng.
Rất nhanh.
Từng tia lạnh lẽo đánh tới.
Mang cục lông này cũng không còn nóng nữa, ngược lại kèm theo tác dụng làm mát nữa, có lẽ còn có thể đuổi muỗi.
Ha.
Lúc này, rốt cuộc ông chủ Châu cũng hiểu tại sao thằng bé trai lại thích xem con chồn ngốc kia như khăn choàng cổ mà dùng rồi, đám yêu quái này còn kèm theo công tắc sưởi ấm và làm mát nữa nha.
Châu Trạch không trì hoãn thời gian qua lâu, bước tới muốn lên lầu xem thử một chút, bên chỗ hành lang và thang máy dĩ nhiên không bị phong tỏa, bởi vì trong tòa nhà này rất nhiều hộ gia đình, chẳng qua là lúc Châu Trạch ra khỏi thang máy, nhìn thấy một cánh cửa có hai cảnh sát đang đứng ở đó, nơi này chắc là nhà của người bị hại.
Lúc hai cảnh sát ở cửa nhìn thấy Châu Trạch, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhưng khi Châu Trạch tỏ ý bản thân muốn đi vào, bọn họ cũng không ngăn cản, để cho Châu Trạch tiến vào.
Đoán chừng hẳn là lúc trước chạy hiện trường vụ án với lão Trương rất nhiều, cho nên những cảnh sát cũng đều nhận ra anh đi.
Trong phòng, rất sạch sẽ, bố cục, được dọn dẹp rất chỉnh tề.
Ông chủ Châu đi vào sau, nhìn thấy mấy cảnh sát đang lấy mẫu ở bên kia, quay chụp hiện trường gì đó, ông chủ Châu chỉ chú ý tới một điểm, đó chính là ở trên giường, có một dấu vết ẩm ướt.
Một người cảnh sát đang ở nơi đó tiến hành lấy mẫu, cẩn thận từng li từng tí cực kì.
Đây chính là dấu vết hung thủ để lại…
Ông chủ Châu khom lưng.
Nín thở.
Nhắm hai mắt.
Nhích về phía chỗ ga trải giường.
Sau đó bật người dậy.
Nhỏ giọng nói:
- Có ngửi thấy không?
- Tôi cũng nín thở rồi. - Bạch Hồ trả lời.
- Tôi để cho cô ngửi mùi.
- Tôi không phải là chó.
- Bảo cô ngửi thì cô ngửi đi.
Nói xong.
Ông chủ Châu lại nhắm mắt lại lần nữa, nín thở, nhích về phía bên ga trải giường.
Bên cạnh có mấy cảnh sát đang lấy mẫu cực kì tò mò nhìn ông chủ Châu, nhưng nếu đã có thể vào được hiện trường vụ án, nhất định là người của sở cảnh sát này, bọn họ cũng không nói gì.
Lại thẳng người lên.
Châu Trạch hỏi:
- Ngửi được chưa?
- Ngửi rồi.
- Tìm thử một chút, kẻ đó ở đâu.
- Tôi không phải là chó.
- Nhưng tôi không tin lỗ mũi của cô không hữu dụng bằng chó.
Bạch Hồ có vẻ hơi chán nản.
Làm một Ngũ Vĩ Yêu Hồ.
Lại bị người đàn ông trước mắt này dùng như cảnh khuyển!
- Nói đi nha.
Châu Trạch thúc giục.
Bất cứ chuyện gì, có thể đơn giản hóa thì cứ đơn giản hóa đi, chứng cớ gì đó, trước không cần nhắc tới, tìm được người gây án trước rồi lại nói, ông chủ Châu cũng không thừa tinh lực ở nơi này nghiêm túc phân tích những chuyển như vấn đề tâm lý tội phạm vân vân.
Bạch Hồ yên lặng.
- Hỏi cô nói đấy?
Bạch Hồ trầm mặc như trước.
- Truy không ra được sao? Tôi nói này, chúng ta giải quyết xong chuyện sớm một chút là có thể trở về một chút, cô nghĩ rằng tôi muốn ở đây lãng phí thời gian sao?
Loại trò chơi giúp cảnh sát phá án như thế này, có lẽ đối với mấy người chơi trò truy tìm bí mật thành phố mà nói, thật sự là một trải nghiệm rất kích thích, nhưng ông chủ Châu bởi vì có mối quan hệ với lão Trương, vừa nghĩ tới đã muốn nôn rồi.
Lúc này, điện thoại di động của Châu Trạch đổ chuông, là số điện thoại của Lâm Khả.
- A lô.
- Ông chủ à.
Là giọng nói của lão Trương.
- Ông chủ à, vừa rồi tôi vẫn luôn gọi vào điện thoại di động của anh, nhưng vẫn luôn có thông báo tắt máy, vừa đúng lúc điện thoại của tôi đã hết tiền, nên lấy điện thoại của Lâm Khả gọi qua cho anh.
- Ừ, điện thoại di động tôi cũng vừa sạc pin xong.
- Ông chủ, trong này nhất định là có nhiều hiểu lầm.
- Không hiểu lầm, thực sự, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.
- Nhưng chuyện này không thể nào được, ông chủ anh sao lại có thể có thể như vậy, không thể nào, không thể nào.
- Nói anh đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thực sự.
Ông chủ Châu cảm thấy sao hôm nay lão Trương lại không có ánh mắt như vậy chứ, kéo số điện thoại của anh ấy vào danh sách đen cũng không phải là lần đầu tiên, sao lần này lại dài dòng như vậy chứ?
Anh biết tôi biết trong lòng mọi người hiểu rõ là được rồi, cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy thì rất lúng túng nha.
- Ông chủ, không thể nào, tôi không tin, tôi không tin.
- Được rồi, cứ như vậy đi, anh ở bên đó cẩn thận một chút, xong chuyện về sớm một chút, gặp lại sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận