Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 917: Anh... ông chủ ài... (2)

Thằng bé trai nằm ở trên giường, mở to mắt, cũng không nói chuyện.
Luật sư An cảm thấy ở trong phòng ngủ của mình.
Ở một bên giường của mình.
Chính mình thật giống như thành kẻ dư thừa kia!
Đột nhiên.
Ánh mắt của thằng bé trai đông lại một cái.
Trực tiếp từ trên giường ngồi dậy.
Trên mặt lộ ra một vệt hoảng sợ.
Đồng thời, thân thể của nó cũng bắt đầu run rẩy, đây là đang thật sự run rẩy, nó đang sợ hãi, nó đang sợ hãi, cái loại áp lực tuy đã ẩn giấu nhưng lại in dấu thật sâu khắc vào trong chỗ sâu trong huyết này trong nháy mắt đã đè sập nó!
Nó vốn là tổn thương nặng nề mới khỏi, tinh thần và sức lực vẫn còn trong giai đoạn đang khôi phục, cứ như vậy, sắc mặt lập tức một trận trắng bệch.
Tiểu Loli cũng là cảm thấy vô cùng áp lực, phảng phất ở ngay dưới chân mình, là một con hung thú đến từ địa ngục đang đứng đó!
Luật sư An, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức mở cửa, lao xuống cầu thang, khi anh ấy đứng ở vị trí cửa cầu thang nhìn xuống dưới.
Cả người lúc này giận đến nhảy phắt lên.
Thế nhưng câu “Anh bệnh thần kinh sao?” vẫn là không dám nói ra.
Nhưng trong lòng thật sự là vạn phần không hiểu.
Rõ ràng không có ngoại địch xâm phạm, cũng không có tình huống gì.
Anh ở nhà mở trạng thái vô song làm cái gì?
Ánh mắt Châu Trạch từ từ quét tới.
Ánh mắt rất bình tĩnh.
Hiện lên màu đỏ nhàn nhạt.
Hơn nữa cái màu đỏ này còn đang không ngừng rút đi.
Thế nhưng cỗ áp lực kia dường như lại thật giống như ngọn núi lớn đè xuống!
Trên mặt Luật sư An lộ ra nụ cười cứng ngắc.
Nói:
- Ông chủ, anh rất đẹp trai nha…
...
Trong vườn rau xanh ở cách vách, Deadpool đang hết lòng chiếu cố cô gái da đen, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, phù văn ở vị trí ngực của anh ấy bỗng nhiên lóe lên.
- Phốc!
Deadpool quỳ rạp xuóng.
Cái trán chạm đất.
Phù văn mà Châu Trạch cho anh ấy.
Là kỳ ngộ.
Đồng thời cũng giam cầm tầng thứ càng sâu hơn nữa!
Nó cho Deadpool tiến một bước về phía tiến hóa.
Đồng thời cũng tương đương với mang một đạo gông xiềng, khống chế vững vàng Deadpool ở trong lòng bàn tay của Châu Trạch.
Một bác sĩ gia đình có quan hệ cực kì sâu với mình, lại có thể cung cấp cho mình dịch vụ “tái sinh bộ phận”, nói cái gì cũng sẽ không thả hắn rời đi, cũng không khả năng để cho kẻ đó có thể phản bội lại mình.
...
Hứa Thanh Lãng cũng đi xuống cầu thang, nhìn Châu Trạch đứng ở trước ghế sô pha triển khai vô song, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Đây là có địch tấn công rồi sao?
Luật sư An lắc đầu một cái.
- Cho nên, anh ta như thế này là đang làm gì?
Luật sư An lại lắc đầu.
- Nếu cái gì anh cũng không biết thì chày cối ở chỗ này làm gì?
Luật sư An lại lắc đầu.
...
- Để... cho... ý... thức... của... anh... tỉnh... táo... lại... từ... trong... sự... bạo... lệ...
Châu Trạch đứng tại chỗ vẫn luôn không nhúc nhích.
Màu đỏ ở trong mắt vẫn còn đang từ từ dịu lại.
Nhưng cái này.
Còn chưa đủ!
Vốn là.
Châu Trạch cho là.
Phương thức chiến đấu cùng với cảm giác của vị kia, chính là cố gắng hết sức thúc giục sát khí của cương thi ở trong cơ thể của anh, đồng thời thôi thúc ý nghĩ thể hiện sát khí ra, từ đó thể hiện ra sự kinh khủng chân chính của cương thi!
Nhưng hiện tại.
Yêu cầu thế nhưng lại cao hơn một tầng.
Điều kiện tiên quyết là ý thức của anh phải tỉnh táo.
Khiến thân thể của anh tiếp tục thuộc về bên trong loại trạng thái kia.
Cái này giống như là vốn là một binh lính lâm trận không sợ chết trận, phải thay đổi thành một tay bắn tỉa lạnh lùng.
Rõ ràng người sau so với người trước càng đe dọa hơn nhiều.
Nhưng có lẽ là do tất cả tới quá mức vội vàng, Châu Trạch hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, căn bản là anh không ngờ tới trò chuyện tán gẫu với doanh câu một chút bỗng nhiên bỗng nhiên lại xuất hiện như vậy nha!
Coi như là một giây trước bạn còn nằm ngủ ở trên giường.
Bước tiếp theo đã có người nói cho bạn biết sóng thần đến rồi, chạy mau đi!
Cả người đều là trạng thái sững sờ, làm sao còn chạy được?
Nếu như kinh hỉ tới quá đột ngột.
Thì sẽ dễ dàng biến thành kinh hách.
Đã rất nỗ lực, nhưng màu đỏ trong mắt vẫn không có biện pháp hoàn toàn rút đi, điều này hiển nhiên không phù hợp với yêu cầu của doanh câu.
Hơn nữa.
Theo việc lấy ý thức để khắc chế, dẫn đến lực lượng ở trên người Châu Trạch càng ngày càng không thể khống chế được, lúc ý thức cùng cơ thể không cách nào cân đối được, nhất lại là cơ thể cương thi như thế này, lại bắt đầu giai đoạn tách rời.
Cơ thể bắt đầu run rẩy không kiềm chế được.
Phảng phất như là đang chịu đựng nhẫn nại cực lớn.
Hoàn toàn bên bờ vực bùng nổ.
Tâm tình cuồng bạo bắt đầu không ngừng xâm nhập vào đại não của Châu Trạch.
Giống như thủy triều.
Một làn sóng rồi lại một làn sóng.
Căn bản là Châu Trạch không áp chế được, cảm giác đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi năng lực của mình.
Oanh Oanh ôm quần áo từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Gương mặt kinh ngạc.
Lại không có chút dáng vẻ sợ hãi nào.
Chỉ là có chút bận tâm nhìn ông chủ nhà mình.
Hỏi:
- Ông chủ, anh không thoải mái sao?
Ánh mắt Châu Trạch rơi vào trên người Oanh Oanh.
Trong lúc nhất thời.
Dáng vẻ này khiến cho luật sư An vẫn đang sợ hãi uy áp cũng di chuyển đến gần.
Anh...
Ông chủ ài...
- Trà!
Châu Trạch đè nén run rẩy trong giọng của chính mình, mở miệng nói.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh cũng đang áp chế huyết thống dâng trào ở trong cơ thể mình, đi tới phía sau quầy bar bắt đầu pha trà, vốn là công việc vô cùng thuần thục mỗi ngày đều phải làm, vào lúc này lai sai lầm chồng chất, rất nhiều lần rót nước đổ ra ngoài.
Chờ đến lúc một ly trà rốt cuộc cũng đã xong.
Oanh Oanh hít sâu một hơi.
Bưng ly trà đi tới trước mặt Châu Trạch.
Dâng ly trà lên.
Châu Trạch đưa tay ra, cánh tay đang không ngừng run rẩy, cánh tay này, bây giờ hoàn toàn có sức mạnh có thể bóp nát thanh sắt, cũng không dám động vào ly trà ở trước mặt.
Oanh Oanh vẫn luôn trông chờ mà giơ ly trà, chờ ông chủ nhà mình nhận ly, ông chủ không nhận, cô ấy cứ như vậy không nhúc nhích mà chờ.
Huyết mạch cộng hưởng cùng với áp lực đến từ huyết thống cao cấp.
Khiến cho ngực Oanh Oanh lên xuống từng trận.
Trên mặt lại cũng lộ ra đỏ ửng, cô ấy thế nhưng là cương thi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận