Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 367: Cha!

Xe vung đuôi, làm ra một động tác cực hạn như trong phim hành động. Nửa đoạn thân xe bay lên lối đi bộ, đuôi xe cách chốt cứu hỏa gần như chỉ kém một tia.
Lão đạo nuốt một ngụm nước bọt, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Ba người Bạch Oanh Oanh, tiểu loli cùng với Châu Trạch lấy tốc độ nhanh nhất, đẩy cửa xe ra xông vào phòng đọc sách.
Trong tiệm sách.
Tràn ngập mùi máu tươi.
Hứa Thanh Lãng dựa vào tường, ngồi ở chỗ kia, trên người cậu ta còn đang chảy máu. Sắc mặt cậu ta tái nhợt như tờ giấy. Nếu không phải mấy người nhìn thấy bộ ngực cậu ta còn đang phập phồng theo nhịp hô hấp nhỏ nhẹ, sợ rằng mọi người đã nghĩ có phải cậu ta… chết rồi không.
Một người đàn ông xa lạ ngồi phía sau quầy bar.
Người đàn ông có làn da trắng nõn, nhưng trên người còn lưu lại rất nhiều chất lỏng dơ bẩn chán ghét, khiến người ta cảm thấy dường như hắn ta mới vừa chui ra từ vại tương.
Trong lúc đám người Châu Trạch đi vào.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu.
Anh ta toét miệng.
Hàm răng sắc bén như lưỡi dao tản ra tia rét lạnh khác thường.
Đôi mắt có tia sáng đỏ trực tiếp rơi vào trên người Châu Trạch.
Châu Trạch cũng đang nhìn anh ta, vào lúc này, mắt anh chậm rãi híp lại.
- Rống!
Người đàn ông vỗ bàn một cái mạnh.
Cả người nhanh chóng lật từ phía sau quầy bar lên.
Lúc hai chân anh ta chạm đất.
Lấy tốc độ cực nhanh xông về Châu Trạch.
Châu Trạch không nhúc nhích.
Bởi vì Bạch Oanh Oanh bên người anh đã tiến về phía trước một bước. Hai tay cô ấy mở ra, trực tiếp tóm lấy người đàn ông, phần eo cô ấy hơi phát lực, Oanh Oanh lấy một loại tư thế cực kỳ khoa trương, cực kỳ nữ hán tử hung hăng nện người đàn ông xuống đất.
- Răng rắc... ...
Gạch men sứ bắt đầu rạn nứt.
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Trong lòng có chút oán giận Bạch Oanh Oanh.
Đây là nhà chúng ta.
Gạch hư rồi không cần chúng ta cần bỏ ra tiền thay sao?
Vậy mà, sau khi người đàn ông bị đập xuống đất lại mạnh mẽ đứng lên, anh ta có ý muốn vượt qua Bạch Oanh Oanh lần thứ hai vọt tới Châu Trạch, dường như trong mắt anh ta chỉ có Châu Trạch.
Đương nhiên, Bạch Oanh Oanh sẽ không để anh ta thực hiện được.
- Bốp!
Tay phải của Oanh Oanh chém nát một cái ghế bên người, cầm chặt một ống tuýp từ trong ghế.
Trong nháy mắt khi cái ghế vỡ nát.
Lông mày Châu Trạch tiếp tục nhíu lại.
- Rầm!
Ống tuýp trong tay Bạch Oanh Oanh phát ra tiếng phá không chói tai, người đàn ông vừa vượt qua Bạch Oanh Oanh lưng thừa một kích nặng nề này, trực tiếp nện lưng anh ta lún xuống.
- Sàn sạt!
Người đàn ông đụng lên quầy bar, quầy Bar được thiết kế tinh xảo rất cách điệu cùng với rượu vang, cà phê và ly tách để phía trên, vỡ tát đầy đất.
Châu Trạch không nhìn nổi.
Tiếp tục đánh nữa.
Sợ rằng cái nhà này cũng bị hủy tới không còn.
- Nhanh một chút.
Châu Trạch mở miệng nói.
- Được rồi, ông chủ!
Thừa dịp người đàn ông nằm trên quầy bar còn chưa đứng dậy.
Ống tuýp trong tay Oanh Oanh mạnh mẽ bay lên cao. Ngay sau đó, Oanh Oanh cầm ống sắt, thứ hai cầm đâm thẳng về phía ngực người đàn ông!
- Phốc!
Ống tuýp xuyên thủng lồng ngực người đàn ông, còn đâm vào trong sàn nhà.
Nhưng cho dù là như vậy.
Người đàn ông bị đóng xuống đất vẫn đang tiếp tục khoa tay múa chân, mắt nhìn chằm chặp Châu Trạch.
Lão đạo thừa dịp đám người đánh nhau đinh đinh đương đương, lập tức chạy đến bên cạnh Hứa Thanh Lãng, kiểm tra thương thế của Hứa Thanh Lãng. Sau đó lão lập tức ra hiệu cho tiểu Hầu Tử bên cạnh mình tranh thủ thời gian đi tiểu, lão cần đắp chút bùn chữa thương giúp Hứa Thanh Lãng.
Nước tiểu Hầu Tử tạo thành bùn có thể so với kim sang dược tốt nhất.
Châu Trạch nhìn chung quanh phòng đọc sách, cảm giác hình như trong này mất thứ đồ vật gì đó, nhưng trong lúc nhất thời anh lại không nghĩ ra.
Bởi vì trước đây vật kia rất không có cảm giác tồn tại, hiện tại nó lại càng không có cảm giác tồn tại.
Suy nghĩ hồi lâu.
Khi Châu Trạch nhìn thấy vạc thủy tinh vỡ tan trong góc phòng, rốt cục anh cũng nghĩ tới.
Deadpool đầu mọc cỏ dài.
Chạy đi đâu rồi?
- Hí... ...
Hứa Thanh Lãng vốn vì mất máu quá nhiều, gần như hôn mê, bị lão đạo dùng nước tiểu trộn bùn của Hầu Tử trát lên vết thương, kích thích quá mức mà tỉnh lại. Cậu ta hơi nghi hoặc trợn mắt nhìn đám người chung quanh, cuối cùng, cậu ta nhìn về phía người đàn ông bị ống tuýp đóng đinh dưới đất, hữu khí vô lực nói:
- Deadpool... ... nuốt anh ta.
- Cho nên nói, đây là Deadpool?
Tiểu loli ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông, đưa tay điểm một cái trên gáy người đàn ông, tiếp tục nói:
- Cho nên sở dĩ mới vừa rồi anh ta nhào về phía anh, là muốn ôm lấy anh, kêu cha?
- ... ... - Châu Trạch.
- Sau đó, không nói tới chuyện anh để nữ bộc của anh tra tấn anh ta một trận, còn đóng đinh anh ta trên mặt đất?
Tiểu loli lại nhìn Bạch Oanh Oanh một chút.
- ... ... - Bạch Oanh Oanh.
Tiểu loli lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ mặt Deadpool. Deadpool không cắn tiểu loli, thậm chí còn phối hợp với cô ấy, lộ ra vẻ ủy khuất, vậy mà trong mắt còn ngậm lấy nước mắt.
- Đứa nhóc đáng thương cảm, vất vả lắm mới mọc ra được, còn chiếm được một thân thể khác, nhìn thấy cha mình vui vẻ đến mức muốn ôm một cái.
- Kết quả, hiện tại lại biến thành bộ dạng này.
- Người cha lòng dạ độc ác.
Châu Trạch đi tới, duỗi tay nắm lấy đuôi ngựa của tiểu loli, nhấc lên.
- Ôi, anh làm gì vậy!
- Cẩn thận tôi kiện anh tội ngược đãi nhi đồng!
Châu Trạch hất tiểu loli ra, đích thân ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Deadpool.
Ngực Deadpool bị cắm ống tuýp, không nhúc nhích được, nhưng anh ta vẫn dùng trán của mình cố sức cọ xát trên giày Châu Trạch.
Châu Trạch có chút dở khóc dở cười.
Chẳng qua, Châu Trạch tỉ mỉ phát hiện vị trí vết thương của Deadpool đang kéo da non với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Loại sức khôi phục kinh người này thật khiến người ta khiếp sợ. Đời trước, Châu Trạch là bác sĩ khoa ngoại, tình huống khôi phục thông thường sau phẫu thuật của bệnh nhân là vấn đề khiến bác sĩ rất nhức đầu.
- Ông chủ, này... ...
Bạch Oanh Oanh như đứa bé làm sai chuyện đứng ở bên cạnh.
- Anh ta sẽ không sao, rút cây tuýp ra đi.
Nói xong.
Châu Trạch đứng lên.
Kéo xa khoảng cách một chút.
Anh không muốn vết máu làm dơ quần áo của mình.
Đối với một người có bệnh thích sạch sẽ, không phải vạn bất đắc dĩ, người đó sẽ cố sức hy vọng, bảo đảm cơ thể mình được sạch sẽ.
Bạch Oanh Oanh gật đầu, duỗi tay nắm chặt ống tuýp, sau đó rút ra.
- Phù... ...
Deadpool mạnh mẽ ngồi dậy, hai tay mở ra, thân thể càng không ngừng co rúm lại dưới góc độ cực kỳ quỷ dị.
Rất nhanh.
Vết thương nơi ngực anh ta bắt đầu kéo da non. Tuy rằng nơi ngực còn hơi hõm xuống, nhưng loại sức khôi phục này thực sự có thể dùng từ nghẹn họng nhìn trân trối để hình dung.
Lần này, anh ta đã có kinh nghiệm. Sau khi anh ta đứng lên, không dám nhào về phía Châu Trạch nữa, mà chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh Châu Trạch.
- Vẫn nên ngồi về vị trí cũ của anh đi. Mặt khác, lão đạo!
- Ôi, ông chủ!
Lão đạo mới vừa giúp Hứa Thanh Lãng xử lý thương thế xong.
- Chiều nay ông đưa Deadpool đi mua mấy bộ quần áo, lại mua thêm một số vật dụng về tu sửa nơi này lại đi.
- Được rồi, ông chủ.
Mẹ nó, thật mệt!
Tiểu loli đang cầm bình thủy tinh, đưa tay nhẹ nhàng mà bắn một chút lên trên bình thủy tinh. Con chuột bên trong đã không còn thần khí như lúc trước.
- Vong hồn đâu? - Châu Trạch hỏi.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, ra hiệu bản thân mình cũng không rõ ràng lắm.
Mà lúc này, Deadpool ngồi ở vị trí xó xỉnh há miệng ra, một đoàn khói đen phun ra từ trong miệng anh ta. Trong lúc nhất thời, dưới tình huống không mở điều hòa, nhưng nhiệt độ trong tiệm sách vẫn lập tức giảm xuống vài độ.
Ác quỷ được thoát khốn, lập tức muốn chạy.
- Còn muốn chạy?
Tiểu loli phun đầu lưỡi ra, trực tiếp buộc chặt ác quỷ kia.
- Âm ti hữu tự... ...
Ép buộc bản thân phải tự hủy trình tự, tiểu loli không dám đích thân ra tay đưa ác quỷ này vào địa ngục. Cô ấy chỉ dùng đầu lưỡi trói ác quỷ lại, đưa đến trước mặt Châu Trạch.
Nếu cô ấy đưa ác quỷ này xuống, đương nhiên cô ấy sẽ nhận được phần tích điểm nhiều, mà Châu Trạch lại chỉ nhận được phần ít.
Bạch Oanh Oanh nhìn thấy một màn này, chu mỏ, trong lòng âm thầm khinh bỉ tiểu loli.
A.
Người phụ nữ.
Miệng luôn chính trực!
Cuối cùng không phải cũng muốn nịnh hót ông chủ của chúng tôi sao!
Châu Trạch vươn móng tay, bắt con ác quỷ này lại.
Trên người ác quỷ đầy thương tích, nhưng hồn phách nó vẫn mạnh mẽ như trước, hiện tại trên người còn mang theo oán niệm nồng đậm.
Có thể trốn ra được từ trong địa ngục, đều không phải người bình thường.
- Mày và tao… thật ra cũng giống nhau!
Ác quỷ rít gào nói.
Châu Trạch gật đầu.
Trên thực tế, anh vẫn có chút đặc biệt.
Thật ra.
Con ác quỷ trước mắt này tương đối giống với Lương Xuyên và Đường Thi.
Trước đây, hai người bọn họ đều trốn từ địa ngục ra ngoài. Hiện tại linh hồn bản thể của bọn họ cũng là bộ dáng mình đầy thương tích, thê thảm đáng sợ y như thế này.
Nhưng một đã tẩy trắng, một lại chưa.
Bị chiêu an, chính là quan quân.
Không bị chiêu an, chính là đạo tặc.
Châu Trạch đưa tay, móng tay vẽ một vòng tròn, Cửa Địa Ngục đen thui bị mở ra, Châu Trạch nhét ác quỷ này vào.
Sau đó.
Cửa Địa Ngục cũng không khép kín, Châu Trạch xoay người, nhìn về phía con chuột trong bình thủy tinh.
"Răng rắc" một tiếng.
Đầu lưỡi của tiểu loli đánh nát bình thủy tinh, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên đất.
Một bên, Châu Trạch theo bản năng liếm liếm bờ môi của mình.
Cũng không biết tiểu loli đã luyện thành “thiệt công” này như thế nào.
Cũng không sợ đau.
Con chuột bị đầu lưỡi trói lại, trực tiếp chết tươi. Một đoàn sương mù màu đen xuất hiện từ trên người con chuột. Tiểu loli lại dùng đầu lưỡi buộc chặt, đưa đoàn sương mù kia đến trước mặt Châu Trạch.
Rất ngoan ngoãn.
Rất nghe lời.
Giống như bản thân mình đã tắm rửa cẩn thận, mặc đồng phục, cũng tự lấy Jissbon (một thương hiệu ba con sói).
Chủ động nằm trên giường của mình.
Còn tiện thể giúp mình mở đầy nước trong bồn tắm.
Bạch Oanh Oanh chép chép miệng.
Thật tức giận ah!
Đây là một con nữ quỷ, thoạt nhìn, linh hồn thể thảm liệt không gì sánh được.
- Để cho tôi... ... Để cho tôi... ... được hít thêm một hơi trước khi xuống địa ngục!
- Chỉ một hơi!
- Chỉ cần cho tôi hít một hơi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng nguyện ý, thực sự!
Châu Trạch không nhịn được bật cười.
Người nghiện thuốc đều khủng bố như vậy sao?
Cho dù sau khi chết đi, đã biến thành quỷ rồi.
Cũng cai không được?
- Kiếp sau đừng hít ma túy… Nếu như mày còn có kiếp sau.
Nói xong.
Châu Trạch trực tiếp ném cô ta vào Cửa Địa Ngục.
Ngay sau đó.
Cửa Địa Ngục tiêu tán thành vô hình.
- Phù... ...
Thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Ông chủ Châu không kịp chờ đợi lấy chứng nhận quỷ sai của mình ra ngoài.
Tuy nói anh vẫn cá muối.
Nhưng mỗi đầu cá muối đều có giấc mộng, mỗi ngày chỉ cần phơi nắng rồi lại phơi nắng là có thể phát tài.
Quả nhiên.
Tích điểm bắt đầu không ngừng tăng lên, biên độ rất kinh người.
521/1000!
Tăng tận hai trăm điểm!
Bình thường đưa một vong hồn xuống địa ngục chỉ được 4, 5 tích điểm, hơn nữa còn phải xem trời ăn cơm, có khi liên tục vài ngày cũng không có vong hồn đến.
Này con mẹ nó.
Một ác quỷ một trăm tích điểm!
Cũng có nghĩa chỉ cần mình bắt thêm năm con nữa.
Tích điểm của mình sẽ đạt đến yêu cầu bộ đầu!
Trong lúc nhất thời.
Trong hai tròng mắt Châu cá muối mơ hồ có hỏa quang lóe lên.
Đây là ngọn lửa đại diện cho ý chí chiến đấu!
Ông chủ Châu chưa bao giờ cảm thấy…
Không kịp chờ đợi muốn đi bắt quỷ.
Đưa ra một phần cống hiến vì xã hội hài hòa.
Như bây giờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận