Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 948: Tiễn Phật tiễn đến Tây thiên (1)

Nếu như không phải là lão Trương cự tuyệt phỏng vấn cùng bài báo chuyên đề của phóng viên.
Có khả năng bây giờ còn chưa thoát thân được.
Có lẽ những người khác thích được phỏng vấn, thích lộ mặt, cọ được thăm hỏi nói chuyện gì đó, nhưng lễ tưởng niệm của lão Trương anh ấy, đài truyền hình cũng đã từng phát rồi.
Cũng đã sớm lười tìm hứng thú trong phương diện này rồi.
Quan trọng nhất là, anh ấy cảm giác mình vị trí hiện tại của mình vô cùng tốt, cũng không muốn lại thăng chức cái gì.
Xe của anh ấy bị đại đội cảnh sát giao thông kéo trở lại, anh ấy muốn lái xe của mình trở về, lại bị cự tuyệt, dù sao, mặc dù lão Trương có thể đi có thể nói chuyện một cách bình thường, nhưng trên đầu băng bó thành một vòng lớn như vậy, ai cũng không dám để cho anh ấy lái xe.
Vẫn là một đội viên của đội cảnh sát giao thông đưa Lão Trương trở lại phòng trọ.
Lão Trương trở lại trong phòng.
Nằm xuống.
Bắt đầu minh tưởng.
Nhưng mà.
Mới vừa tiến vào trạng thái minh tưởng.
Trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh mình bị đụng xe.
Lúc này bị dọa sợ đến người run lên một cái.
Có chút bất đắc dĩ thở dài.
Lão Trương muốn quay về tiệm sách hỏi một chút.
Anh ấy thấy được hẳn là thân thể của mình đã có một số vấn đề.
Nhưng anh ấy mới ra đến, lại trở về, luôn cảm thấy không quá tốt, ngược lại chính anh ấy bị xe đụng lại không chết, đây là chuyện tốt, quan sát thêm chút nữa đi, không gấp.
Trước anh ấy cũng đã hỏi lão đạo cùng luật sư An rồi, bọn họ nói không có chuyện gì, vậy thì hẳn là không có chuyện gì đi.
Minh tưởng liên tục bị đứt đoạn.
Thật ra thì lão Trương cũng không quá mệt.
Dứt khoát đứng dậy ngồi vào trước bàn làm việc.
Trong tay cầm lấy một phần hồ sơ bắt đầu lật xem.
Xem được một giờ.
Lão Trương duỗi người.
Chuẩn bị tìm quán mì lấp bụng một chút.
Lúc này.
Điện thoại di động reo.
Là một cảnh sát viên trong đội của mình.
- Alo, tiểu Hứa sao, chuyện gì?
- Đội trưởng, hôm nay anh rảnh rỗi chứ ?
- Tôi không sao, đang ở nhà đây.
- Là như thế này, không phải hôm nay có hai người mới được phân tới sao, chúng tôi quyết định buổi trưa đặt một bàn, bây giờ cơ thể của đội trưởng anh có tiện không?
Lão Trương do dự một chút, nói:
- Có thể, có thể.
- Được, để tôi gửi địa chỉ của quán thịt thỏ này gửi cho anh.
- Ừ, được, tôi đến ngay.
- Nhận được địa chỉ, lão Trương đi xuống lầu, trực tiếp đón xe đi quán ăn nhỏ kia.
- Hơn phân nửa người trong đội đều ở đây, thật ra thì cũng chỉ là một bữa ăn đơn giản, không có rượu, uống đều là đồ uống, dù sao buổi chiều còn phải tiếp tục đi làm.
- Đội trưởng!
- Đội trưởng!
Đám cấp dưới đều đứng lên chào hỏi, lão Trương gật đầu với từng lời thăm hỏi.
Sau đó ánh mắt quét về hai người mới ở trên bàn.
Người đầu tiên dáng người rất cao lớn, bắp thịt rất bành trướng.
Người thứ hai…
Người thứ hai.
Sao người thứ hai lại nhìn quen mắt như vậy chứ?
- Đội trưởng, đây là Vương Lực, đây là Trương Phong, là người mới.
- Trương Phong?
Trương Phong!
Thân thể lão Trương lảo đảo một chút, thiếu chút nữa trực tiếp té lăn trên đất.
Không trách được quen mắt như vậy.
Lại là con trai của anh ấy!
- Đội trưởng, chào anh.
Trương Phong đi lên trước, bắt tay với Lão Trương.
Lão Trương rất gượng gạo cười cười.
Duỗi tay nắm chặt tay của con trai mình.
Nói:
- Ba…
Rót đầy Vương Lão Cát, chúng ta đụng một ly.
(Vương Lão Cát: 1 thương hiệu trà thảo mộc của TQ)
(ở đây do lão Trương lỡ miệng nên phải nói lệch từ “ba” (phát âm “bà”) – bố, cha thành “bả” (phát âm “bả/bà”) – cầm, đem)

- Em có chỗ nào khó chịu sao?
Luật sư An hỏi người nằm trên gối bên cạnh.
Thằng bé trai lắc đầu một cái.
- Vậy có chỗ nào đặc biệt không?
Thằng bé trai tiếp tục lắc lắc đầu.
- Một chút cũng không có?
- Không.
- Tôi thấy sao đó về bộ dáng của anh lúc bị vị kia chụp bả vai, bộ dáng của anh rất vui vẻ?
Thằng bé trai nhíu mày một cái, nhìn về phía luật sư An, rất nghiêm túc mà nói:
- Thật giống như, lúc đó, anh còn vui vẻ hơn so với tôi.
- … - Luật sư An.
- Không giống, tôi coi anh ấy là cấp trên, tôi cảm thấy tôi thiểm cũng đủ rồi, nhưng vẫn là không lợi hại bằng em, mở miệng chính là 'tổ' .
- Cũng là em suy nghĩ linh động, lúc này kêu một tiếng lão tổ tông, lão tổ tông nhất định phải cho em một ít quà năm mới.
- Hầu Tử của lão đạo kia lại không nên chuyện như em, trực tiếp bị hù dọa đến chạy rồi, chẳng lẽ vị kia còn sẽ bồi bổ bằng óc khỉ hầm hay sao?
- Tôi cảm thấy không phải là vị kia không hài lòng đối với Hầu Tử, vị kia, là không hài lòng với lão đạo.
- Sao?
Nội tâm nho nhỏ của luật sư An kinh ngạc một chút, khó lường nha, lại có thể nhìn ra?
- Ngược lại thật ra thì tôi cảm thấy, sỡ dĩ anh ấy nói chuyện với anh, hoàn toàn là bởi vì, lúc đó vừa vặn anh đứng ngay bên cạnh lão đạo.
- … - Luật Sư An.
Có lúc.
Nói thật cũng sẽ làm người ta rất đau đớn.
- Nhưng tôi rất hiếu kì, tại sao, vị kia, lại sẽ sinh ra loại tâm tình đặc thù này đối với lão đạo?
Luật sư An lập tức tùy ý ha ha một chút, nói:
- Có cái gì tốt mà đặc thù, không phải là một câu nói cũng không nói sao?
- Không đúng, không giống, tôi có thể cảm nhận được, ánh mắt của vị kia nhìn tất cả mọi người ở đây, so với người bình thường nhìn rác rưởi ven đường, cũng không khác biệt lắm.
- Khục khục - Luật Sư An ho khan mấy tiếng.
- Nhưng lúc anh ấy nhìn lão đạo, tôi có thể cảm nhận được, trong khoảnh khắc đó, anh ấy có tức giận, rất rõ ràng tâm tình có dao động.
- Anh sẽ tức giận với rác rưởi bên đường sao?
- Tôi không quá thích so sánh bản thân với rác rưởi.
- Nhưng chúng ta trong mắt anh ấy, chính là rác rưởi, khác nhau chính là, có vài thứ có thể tái chế, có vài thứ không thể tái chế mà thôi.
- Quá thâm ảo rồi. - Luật sư An muốn kết thúc cái đề tài này.
Thằng bé trai lại trực tiếp nhìn luật sư An, nói:
- Anh không cảm thấy, lão đạo khác với chúng ta sao?
- Dĩ nhiên không giống nhau, toàn bộ tiệm sách hiện tại, nghiêm túc thì chỉ có một mình ông ấy là người sống, động vật quý hiếm cần bảo vệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận