Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1264: Hảo đề nghị (2)

- Chẳng lẽ trên cái thế giới này thật sự có chuyện đơn giản như vậy.
- Nhốt hết người muốn cướp đoạt lên giường ở trong phòng, để cho bọn họ nằm trên giường ngủ.
- Mệnh cách khí vận của bọn họ sẽ được trực tiếp chuyển tới sao?
- Quá thâm ảo, không hiểu.
- Không hiểu thì đúng rồi, tôi đi theo gia gia trước cô vài năm, có một số việc, cô còn phải từ từ học, sau đó...
Người đàn ông không nói tiếp.
Bởi vì anh ta phát hiện cửa trong tiệm, mở một nửa.
- Xảy ra chuyện.
Một nam một nữ lập tức xông vào cửa tiệm.
Nhìn thấy nữ nhân viên của tiệm nằm té xỉu ở trên mặt đất.
- Cô ta đã hôn mê. - Người phụ nữ nói.
Nam nhân thì động đậy chóp mũi mấy cái, ngay sau đó lộ ra một tia cười lạnh.
- Còn ở phía trên!
Người đàn ông nhanh chóng chạy về phía cầu thang.
Đẩy ra cửa sắt của phòng bếp ra.
Vừa chạy đến phòng khách.
Đã nhìn thấy Châu Trạch vừa đi ra từ trong căn phòng.
Người đàn ông khẽ cau mày.
Anh ta đột nhiên không khỏi cảm thấy người xâm nhập ở trước mắt này có chút quen mắt, nhưng lại chắc chắn bản thân không nhận ra người trước mắt này,
Lúc này tay chỉ vào Châu Trạch.
Khóe miệng mang theo nụ cười nói:
- Tôi không biết anh là cảnh sát hay là người có liên quan gì khác, nhưng thật xin lỗi, nơi này không phải là nơi anh có thể xông vào.
Châu Trạch nghe vậy.
Vừa cầm khăn giấy lau qua tay của mình vừa chậm rãi nói:
- Ồ? Tôi không cho là ở Thông Thành có nơi nào tôi không thể tới được.
Nam tử cười.
Nói:
- Lời nói này rất hay.
- Hy vọng chờ lát nữa, lúc tôi đánh cho mặt của anh có thể hôn được môn của anh.
- Anh còn có thể nói được lời hay như vậy.
Ông chủ Châu nghe vậy.
Sửng sốt một chút.
Nói:
- Hảo đề nghị.
...
Ông chủ Châu không phải là một người thích bạo lực, nhưng cũng không thể không thừa nhận, có lúc, bạo lực, vĩnh viễn là phương thức giải quyết vấn đề phổ biến và đơn giản nhất, không gì sánh được.
Trùng hợp.
Ông chủ Châu lại là một người ghét phiền phức.
Thay vì mọi người cùng ngồi xuống, che che giấu giấu với nhau, dò xét đến dò xét đi giống như rơi vào trong sương mù.
Còn không bằng trực tiếp đè đối phương xuống.
Để cho anh ta tự hôn trứng của mình.
Đồng thời còn chơi trò chơi tôi hỏi anh đáp một cách thân thiện.
Nhìn xem.
Hoàn mỹ biết bao!
Người đàn ông ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Châu Trạch.
Rất khinh miệt mà nói:
- Đến đây, anh lên trước đi.
Loại tiết mục này, rất quen thuộc, trong rất nhiều tác phẩm truyền hình đều sẽ có, dùng chiêu này để tăng cảm giác bị giết ngược, đây như là một báo hiệu.
Nhưng ở trong mắt Châu Trạch, trò này thực sự rất ngu.
Chẳng qua là.
Nếu đối phương đã mời anh đánh trước.
Từ chối thì bất kính rồi.
Ông chủ Châu giơ nắm đấm lên.
Ông chủ Châu nhắm mặt người đàn ông.
Ông chủ Châu quét nắm đấm của mình tới.
Trong suốt quá trình này.
Nam tử một mực duy trì mỉm cười.
Nhưng.
Chờ đến lúc nắm đấm của ông chủ Châu đập tới, lúc nắm đấm chỉ còn cách mặt anh ta mấy cm.
Nụ cười trên mặt người đàn ông cứng lại.
Quyền phong khi đấm tới người này khiến cho anh ta biết rõ.
Anh ta, hình như thật sự.
Chơi khô máu rồi…
- Ầm!
Người đàn ông bị một quyền đánh bay, đụng vào trên vách tường ở sau lưng, đập cho vách tường xuất hiện một vết lõm hình người.
Vách tường này, cũng thật là bền chắc và nặng đó.
Chẳng qua là.
Chuyện khiến cho ông chủ Châu càng giật mình hơn là, đầu của đối phương lại không nổ, chẳng qua là quai hàm bên trái lại sưng lên thật to mà thôi.
Là yêu quái sao?
Trong nhận thức của ông chủ Châu, dường như chỉ có yêu tộc có thể có được nhục thân mạnh mẽ như vậy, mà đám đồng nghiệp ở trong địa ngục kia, không cần biết là hò hét thần thông ngạo mạn như thế nào đi nữa, nhưng trên xương cốt này, tuyệt đối đều không vững chắc như vậy.
Người đàn ông từ trên vách tường tuột xuống.
Gương mặt cứng đờ có chút co giật.
Sau đó ngẩng đầu lên.
Nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Toét miệng.
Lè lưỡi liếm đi vết máu đã trào ra khỏi khóe miệng của mình.
Chậm rãi nâng hai cánh tay lên.
- Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc thì anh là thứ gì.
Ông chủ Châu gật đầu một cái:
- Đây cũng là một trong những vấn đề mà lát nữa, khi anh hôn trứng của anh, tôi sẽ hỏi anh đấy.
- A, xin thứ lỗi, tôi thu hồi sự ngạo mạn trước đó của tôi.
- Không cần thiết, tôi cảm thấy đề nghị này thực sự rất tốt đấy.
- Tôi sẽ khiến cho anh phải nuốt trứng của mình xuống, từng miếng từng miếng một.
- Ầm!
Người đàn ông bị một cước đạp bay.
Lại lần nữa bị đánh đập vào vách tường.
Sau đó ôm bụng của mình.
Cuộn tròn thân thể nằm rạp trên mặt đất.
Thân thể co giật từng cơn, lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ.
- Ặc...
Người đàn ông chật vật ngẩng đầu, nhìn Châu Trạch đang đứng ở trước mặt mình.
- Xin lỗi, có chút kinh tởm, cho nên tôi không thể khống chế được chính bản thân mình.
Nói xong.
Châu Trạch duỗi tay nắm lấy tóc trên đầu của người đàn ông.
- Ba!
Phía dưới.
Bề mặt thủy tinh vỡ vụn.
Rất nhiều hư ảnh trẻ sơ sinh ở bên trong bị đụng đến trực tiếp vỡ tan, giống như là bóng bóng bị thổi vỡ vậy.
Khuôn mặt vốn dĩ vấn tính là dễ nhìn của người đàn ông kia, bây giờ tràn đầy mảnh vụn thủy tinh đâm vào, máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Châu Trạch nắm tóc của anh ta, kéo mặt của đối phương lên cao một chút.
Có nói nhiều lời hay hơn nữa cũng vô dụng, có làm lại mấy lần cũng không có ý nghĩa gì.
Đánh là được.
Nếu như đánh còn không được.
Vậy chắc chắn là bởi vì đánh quá nhẹ, phải đánh đến vào chỗ chết.
- Anh nhất định phải chết, anh nhất định phải chết, ha ha, mày nhất định phải chết!
Cái tên bị người ta đánh liên tục mà đến sức lực trả đũa cũng không có, đến lúc này, lại còn ở đây “khẩu xuất cuồng ngôn”.
Ông chủ Châu không thể không có chút bội phục anh ta.
Đúng vậy.
Người kháng đánh.
Thông thường đều rất mạnh miệng.
Chẳng qua là.
Châu Trạch không muốn trực tiếp giết chết đối phương, nếu không đã sớm móng tay mọc dài rồi, nơi này có không ít bí mật, chuyện bên kho tinh trùng của Từ Nhạc, cộng thêm cái tẩu hút thuốc cùng với mạng lưới ô chứa dày đặc ở dưới bề mặt thủy tinh ở nơi này, đều cần một lời giải thích.
- Tôi đã từng hỏi gia gia, tôi nói… tôi nói đã có tôi rồi, tại sao còn muốn tìm thêm một người em gái cho tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận