Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1590: Mặt mũi nào? (1)

Chỉ phòng ngự đơn thuần đã rất khó ngăn cản được chúng rồi, Châu Trạch không thể không rút hàng phòng ngự của mình lại, khiến cho Khánh – người vừa mới được nghỉ mấy hơi – tiếp tục đứng ra, còn bản thân anh thì bộc phát sát khí quanh người, xông lên cưỡng ép đánh tan từng thú thân được ngưng tụ từ ánh sáng kia!
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Bởi vì có Châu Trạch triệt tiêu trước, những thứ tôm tép nhỏ ở phía sau xông tới, đối với Khánh mà nói, áp lực cũng không còn lớn như vậy.
Hứa Thanh Lãng cũng bắt đầu bố trí trận pháp, có thể giúp đỡ được bao nhiêu thì cố gắng giúp đỡ bấy nhiêu.
Khánh vừa tiếp tục duy trì tấm màn chắn vừa nhìn Châu Trạch chiến đấu ở trước mặt, thành thật mà nói, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông trước mắt này, dường như đều có thể nhận ra được tốc độ tiến bộ kinh khủng của người đàn ông này.
Phần lớn mọi người, phảng phất như đều bị hào quang của vị bên trong cơ thể người đàn ông đó hấp dẫn mất, lại quên mất, vị ông chủ tiệm sách trên thực tế này, có một người thầy nổi tiếng là có hiệu suất cao đến đáng sợ đến như thế nào.
Nếu như… bản thân có thể có…
- Ầm!
Châu Trạch lại lần nữa đánh tan một thú thân.
Không thể không dừng lại thở gấp mấy hơi.
Trời mới biết đằng sau còn bao nhiêu nữa, nhưng hiện tại, anh đã hơi mệt một chút.
Quay đầu.
Nhìn thấy lão Trương – người đang có linh hồn đang bay lơ lửng bên trên nhục thân.
Châu Trạch do dự một chút.
Nhưng vẫn tiếp tục giơ móng vuốt quất về phía một thú thân kế tiếp.
Nếu không thực sự tới thời khắc cuối cùng.
Châu Trạch sẽ không bỏ rơi lão Trương.
Giống như việc nếu không thật sự tới thời khắc cuối cùng, phần lớn bác sĩ cũng sẽ không tình nguyện áp dụng phương pháp điều trị cấp tiến nhất đánh cược mạng sống nhất ở trên người bệnh nhân.
Sau khi linh hồn bị rút ra, dường như ý thức của lão Trương đã khôi phục được một ít, nhưng linh hồn ở bên trong cơ thể anh ấy, vẫn còn có từng sợi từng sợi tơ trắng không ngừng đan xen và xáo trộn.
Giống như là ảnh chụp X – quang của bệnh nhân mắc bệnh về ký sinh trùng vậy.
- Tôi... rất khó chịu.
Linh hồn của lão Trương phát ra “giọng nói”.
Khánh nhìn linh hồn của lão Trương ở bên cạnh một chút, an ủi:
- Đừng sợ, chờ lát nữa sẽ càng khó chịu hơn.
- ... - Lão Trương.
Hứa Thanh Lãng đã bố trí xong một trận pháp phòng ngự sơ cấp, vừa lau mồ hôi vừa ngẩng đầu lên nói:
- Hình như lão Châu cũng không chống đỡ được quá lâu nữa.
Nếu như chỉ có một hoặc là hai đối thủ, với sức bộc phát của Châu Trạch, trong nháy mắt bắt được đối phương hoặc làm cho đối thương bị thương nặng, ngược lại vấn đề không lớn.
Nhưng loại tiêu hao thể lực đơn thuần như thế này.
Thì không phải là chuyện mà Châu Trạch am hiểu.
Bất luận là Châu Trạch, hay là vị ở bên trong cơ thể Châu Trạch kia, trường kỳ kháng chiến và xa luân chiến, thật ra thì đều là sở đoản.
Trừ phi lúc này có một gốc sâm núi lâu năm chủ động dâng tới tận miệng, nhưng hiển nhiên chuyện này không thể nào xảy ra được.
...
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
- Giải Trãi đã chết sao!
Châu Trạch hét lên ở trong lòng.
- Ừm...
Doanh câu rất bình tĩnh mà đáp lại một tiếng.
- Vậy hiện tại là chuyện gì đang xảy ra?
- Giải Trãi chết, tại sao phân thân của anh ta đều chạy về phía bên lão Trương?
- Tìm... sói… đầu… đàn…
Châu Trạch lại đưa móng vuốt quét xuống, bóp tan hư ảnh một thú thân, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Nói:
- Nhìn thế nào lão Trương cũng không có tư cách trở thành dê đầu đàn chứ?
- Vốn dĩ… không… được… anh… đã… làm… quá… nhiều… rồi…
Ý tứ rất đơn giản.
Bên trong cơ thể lão Trương vốn chỉ là một bộ phân thân của Giải Trãi, có chút đặc thù, nhưng cũng không đặc thù đến như vậy.
Nhưng bởi vì ban đầu Châu Trạch “vào lung tung”.
Phong ấn của Sát bút.
Cộng thêm sau đó lão Trương đi theo bên cạnh Châu Trạch trải qua không ít sóng gió, cũng chịu không ít thay đổi.
Điều này khiến cho lão Trương trở thành một đóa kỳ hoa trong vô số phân thân của Giải Trãi.
Coi như là một số ít phân thân có năng lực “suy nghĩ độc lập” của Giải Trãi.
Mà sau khi bản tôn của Giải Trãi không hiểu được sao lại chết.
Phân thân Giải Trãi trong khu vực lân cận nơi này nhất thời rơi vào trạng thái “mất hồn mất vía”.
Mà lão Trương.
Sự tồn tại kỳ lạ này.
Vào lúc này vẫn nắm giữ quyền tồn tại “độc lập tự chủ”.
Trong nháy mắt đã được những phân thân Giải Trãi ở chung quanh coi là “Sói đầu đàn”.
Gần như theo bản năng, mọi người bắt đầu tập trung lại với sói đầu đàn.
Đây là một loại bản năng, cũng là một loại khuynh hướng, giống như khi hoàng đế cổ đại đột nhiên băng hà, hơn nữa lại không lập thái tử, thế lực các bên chư hầu sẽ nhanh chóng tập trung lại bên cạnh các hoàng tử, hy vọng có thể đánh cuộc thắng một lần có công phò vua.
- Anh làm đi, tôi chịu không nổi.
Ông chủ Châu thật sự đã mệt
- Cần… gì…
- Có ý gì?
- Chuyện này... là… một… cơ… hội…
- Anh ấy sẽ nổ tung!
- Đó… đã… là… số… mệnh…
Đúng vậy.
Có lẽ đây là một lần kỳ ngộ.
Mặc dù không biết tại sao bản tôn của Giải Trãi lại chết.
Nhưng lúc này.
Quả thật là thời điểm thừa kế và phân chia di sản của Giải Trãi.
Nếu như lão Trương có thể chịu được, chuyện đó đồng nghĩa với việc trong nháy mắt thân phận của anh ấy sẽ được nâng lên.
Nhưng thành công cùng thất bại, xác suất cũng không chỉ là 50 – 50, xác suất cho cái giá phải trả là tử vong, cho tới hiện tại đều chỉ có đơn vị là một và không.
Đứng ở góc độ của Doanh câu, anh ấy thì sao cũng được.
Có lẽ ngoại trừ việc sẽ hơi quan tâm chó giữ cửa nhà mình một chút ra.
Sống chết của những người khác.
Có quan hệ gì với anh ấy sao?
Lão Trương ở trong mắt của Doanh câu, thật sự cũng không hơn được một người qua đường giáp bao nhiêu đâu.
Phải biết.
Trong ngàn năm trước, Doanh câu ở trong cơ thể của một chó giữ cửa mà nhìn hết cuộc đời của bọn họ, nhìn bọn họ lên đỉnh cao, lại nhìn tòa nhà của bọn họ sụp đổ, mà không hề làm gì cả, thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn hết tất cả mọi thứ, không chút quan tâm.
Nhưng Châu Trạch lại không giống.
Lão Trương là do anh cứu lại.
Mặc dù khi ở trước mặt thì ông chủ Châu vẫn luôn lộ ra một sự bất đắc dĩ và bất mãn với lão Trương.
Nhưng trên thực tế.
Ông chủ Châu vẫn thực sự coi lão Trương là cấp dưới.
Làm bạn bè thực sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận