Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1140: Ân oán lại kéo dài (1)

Châu Trạch cũng muốn thắc mắc, chuyện này có phải do Thiết hàm hàm cố ý hay không, sau khi giải khai chiếc nhẫn thanh đồng này, tiện cho sau này anh săn bắt đồ ăn cho anh ấy.
Bản thân anh đã thực sự giống như là một con chó săn vậy, chạy đi tha con mồi quay về cho anh ấy.
Chuyện trên phương diện tình cảm, tạm thời không cần cân nhắc đến.
Nhưng người phụ nữ này cũng thật sự lợi hại, ngoài miệng nói lời thề son sắt, lại lén lén lút lút truyền tin tức ra ngoài.
- Chậc chậc chậc, cái thủ đoạn này, thật đúng là khiến cho tôi rất kinh ngạc nha, có lẽ những kẻ được gọi là tuần sứ chính quy kia, thủ đoạn của bọn họ, cũng không nhiều bằng anh nhỉ?
Người phụ nữ khom lưng, giống như một con báo săn đang trong tư thế sắp vồ tới con mồi mà nhìn chằm chằm Châu Trạch:
- Xem ra, tối nay các người thực sự muốn lấy mạng chúng tôi?
- Được lắm, trước khi động thủ thực sự, có thể báo tên tuổi được hay không?
- Bất luận ai sống ai chết, đều thuận tiện cho người khác lập bia.
- Tôi tên là A Dao, tôi không có họ, người trong đội chấp pháp, đều không có họ.
Vẻ mặt Châu Trạch cứng lại một phen, cực kì nghiêm túc trả lời:
- Tôi tên là Canh Thần.
- Canh Thần?
A Dao nhai kỹ cái tên này.
Cô ta biết có một tên đào tẩu “thân ở doanh Tào tâm ở Hán”, đoạn thời gian trước vẫn luôn không ngừng cung cấp tin tức về cho âm ti, mà những tin tức kia cũng sẽ được truyền lại cho đội chấp pháp đã hoàn dương.
Nhưng cô ta cũng không biết tên của người đó, một mặt có thể là do nguyên nhân bảo mật, mặt khác, có thể là đám thành viên của đội chấp pháp bên này khinh thường đi.
- Được, Canh Thần, tôi nhớ kỹ anh rồi, đợi sau khi tôi giết chết anh, tôi sẽ lập bia cho anh.
Châu Trạch gật đầu một cái, rất bình tĩnh đáp lại:
- Cám ơn, đúng rồi, là chữ thần trong thời thần (thời gian), đừng viết sai.
Vốn là một đám kẻ điên, lại bị giam giữ hành hạ vài chục năm, chẳng khác gì là thêm dầu vào lửa, chắc chắn sẽ trở nên méo mó hơn mà thôi.
Hình thức méo mó, là tàn nhẫn với bản thân mình, tàn nhẫn với cả người khác, hoàn toàn là thái độ, chỉ cần hoàn thành mục tiêu, tất cả mọi thứ còn lại đều không quan trọng.
Lúc A Dao lại xông tới lần nữa, Châu Trạch thực sự cảm nhận được cuồng loạn thực sự là như thế nào.
Cảm giác này, so với lúc anh mở ra nhân cách nửa gương mặt cũng không khác nhiều lắm.
Tốc độ của A Dao rất nhanh, vị trí vốn dĩ chằng chịt vết sẹo trên người kia, lại đang chảy tràn máu tươi, mà bản thân cô ta, cũng giống như một con dã thú dữ tợn.
Ưu thế trên phương diện tốc độ, gần như đã được cô ta phát huy đến cực hạn.
Nhưng ông chủ Châu bởi vì đã có khoảng thời gian dài chơi với con chồn nịnh nọt kia.
Đối với việc làm sao để khắc chế trên phương diện tốc độ này, ngược lại là đã có kinh nghiệm tương đối đầy đủ.
Thời điểm nên lui thì phải lui, thời điểm nên ép thì phải ép, mười móng tay lần lượt công thủ, lại lộ ra sự thành thạo, dưới điều kiện tiên quyết là không cần giết chết quá nhanh chóng, ông chủ Châu có loại cảm giác trêu đùa gái nhà lành, cũng cực kì ung dung thoái mái.
Thiết hàm hàm còn đang ngủ say, tiêu hóa phần thịt lợn và móng heo mà ngày hôm qua đã ăn, nhưng lúc cần, đi đánh thức anh ấy thì cũng không có vấn đề gì, cộng thêm chuyện nhân cách nửa gương mặt cũng có thể biến đổi tùy lúc.
Các plug in đều ở đây.
Hiện tại trạng thái cơ thể anh cũng rất sung mãn.
Trong lòng ông chủ Châu cũng sẽ không luống cuống.
Trước đó, anh nói với lão Trương là cho luật sư An trải nghiệm cảm giác chơi trò chơi một chút, vậy vì sao lại không cho bản thân một chút trải nghiệm chứ?
Bản lãnh của anh, kinh nghiệm của anh, mới thật sự là tài sản thuộc về mình, có được loại cơ hội luyện tay như thế này, vẫn phải quý trọng.
Huống chi, bản thân ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, nếu đã đi ra, vậy phải lợi dụng lần ra ngoài này đến triệt để nhất đi.
Về phần A Dao bên này, càng tấn công thì trong lòng lại càng suy sụp.
Vị trước mắt này chẳng qua là đang không ngừng phòng ngự, phòng ngự rồi lại phòng ngự.
Mười móng tay sắc bén làm cho cô ta vô cùng dè chừng kia, làn khói đen toát ra từ trên móng tay cũng làm cho cô ta cực kì nhức đầu, thật vất vả mới xuyên qua được lớp phòng ngự đó, đợi lúc công kích đến được trên người anh ta.
Người ta lại là cương thi!
Thế thì còn đánh sao đây?
Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ tấn công, cô ta đang tranh thủ thời gian cho bạn đồng hành của mình, đợi sau khi bạn đồng hành của mình giải quyết được hai người còn lại, thì ba người sẽ cùng nhau giải quyết cái kẻ khó hiểu trước mắt này!
Châu Trạch lại không nhìn thấu phần tâm tư này của cô ta, thật ra thì có nhìn thấu hay không cũng không có gì quan trọng cả, lão An lăm le sát khí, lập tức muốn tìm đội chấp pháp để báo thù nỗi hận trong lòng.
Về phần lão Trương.
Để cho anh ấy bị thao luyện thêm một chút đi.
Có lẽ cũng có thể cầm cự lâu hơn một chút.
Đúng vậy, lão Trương đang bị thao luyện, đối thủ của anh ấy, là A Phong.
Sức lực của A Phong rất lớn, mỗi một quyền đánh xuống, đều mang theo tiếng xé gió.
Mặc dù đội chấp pháp chỉ còn lại một ít cặn bã, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ẩn tình và huy hoàng trong quá khứ của bọn họ, lấy ngay phân đội này mà nói, ba người trong tiểu đội này, vai trò của bọn họ hoàn toàn không giống nhau, khi đánh nhóm còn có thể bổ sung cho nhau.
Mà đội mà âm ti phái tới kia, hình như là Tống Đế Vương dẫn theo nhóm quan sai kia, lại có chút đần độn không đủ chuyên nghiệp, nếu không cũng sẽ không bị thằng bé trai một mình chạy tới hốt nguyên ổ, trực tiếp diệt đoàn.
Mỗi lần lão Trương đều bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng mỗi lần đều có bạch quang thoáng hiện ra.
Làm giảm đi hơn phân nửa tổn thương giúp anh ấy.
Cho dù là như thế, lão Trương cũng là bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, không cụt tay gãy chân gì cả, nhưng cũng có chút thê thảm quá mức.
Cũng may lão Trương tính tình cố chấp, cũng là một cục xương khó gặm.
Bất kể rốt cuộc ba nữ nạn nhân kia làm nghề gì, đứng ở góc độ của lão Trương mà nói, các cô ấy không đáng chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận