Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 555: Tôi làm, anh tùy ý!

Luật sư An nghỉ một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi lấy lại sức, Châu Trạch cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
Nói chung.
Hai người.
Khi mới vừa tiến vào một nơi tràn ngập thần bí và nguy hiểm thì.
Còn chưa gặp phải nguy cơ mang tính thực chất.
Thiếu chút nữa đã tự cạo chết đối phương.
Chẳng qua, chậm trễ một hồi, trái lại tiếng ồn bên ngoài hang động càng thêm mãnh liệt.
Có tiếng mời rượu, có tiếng uống rượu, có tiếng hát hí khúc, thậm chí còn có tiếng ngâm thơ tác phú, chơi đùa phải cứ phải gọi là high.
Châu Trạch và luật sư An liếc nhau, hai người đều điều chỉnh xong trạng thái, chuẩn bị đi ra ngoài.
Bên ngoài hang động rộng mở trong sáng, trên đất là thảm đỏ trải rộng, phía trên là yến tiệc có kích cỡ chừng bãi bóng nhỏ.
Chiếc bàn vuông lớn, bên trên là một chiếc bàn tròn cũng rất lớn, trên bàn tròn bày đồ ăn thức uống.
Hai bên đều là ghế dài, là loại ghế dài có thể đủ cho ba bốn người ngồi, trong các loại nhà ở thương mại hiện tại rất ít người dùng loại ghế này.
Nói chung.
Nơi đây khiến người ta cảm giác như vùng nông thôn đang lo liệu hỉ sự.
Chỉ có điều, khi người nông thôn chất phác lo liệu chuyện cưới hỏi và tang lễ, đều thích dọn sạch một mảnh ruộng đồng, sau đó xây dựng một cái bục, phía dưới thì sắp xếp vài cái bàn, phía trên là những vách đá gồ ghề.
Nhưng trên vách đá lại có treo rất nhiều đèn lồng, ngược lại chiếu rõ đám người ở nơi này.
Có rất nhiều người ngồi trên bàn uống rượu, tươi cười nói chuyện.
Có người ăn mặc rách tung toé, có người mặc áo cà sa, có người hệt như tên khất cái.
Có người mặc trang phục viên ngoại, có người mặc tơ lụa.
Có người phía sau đầu để tóc dài.
Nhưng có người còn mặc âu phục.
Chỉ có điều thoạt nhìn bộ âu phục kia đã lâu đời rồi, có điểm giống với kiểu áo Tôn Trung Sơn thời xưa.
Rất nhiều người, tất cả mọi người đều đang ăn uống cười nói.
Có người phụ nữ mặc váy đang không ngừng bưng rượu bưng cơm nước lên, tới lui vội vã, loay hoay chân không chạm đất.
Còn có hai người trực tiếp đi qua trước mặt Châu Trạch và luật sư An, rõ ràng các cô ấy thấy bọn họ, nhưng không có phản ứng gì, chỉ hơi hơi nghiêng người, đi vòng qua.
"Đây là quỷ yến sao?
Châu Trạch mở miệng nói.
Trong mộ thất dưới đất này.
Lấy đâu ra nhiều người sống như vậy?
Còn có.
Cho dù có nhiều người sống như vậy.
Lại lấy đâu ra nhiều trang phục kỳ quái như vậy?
Châu Trạch đã từng gặp phải cảnh tượng tương tự, đó là khi anh mới đụng phải Bạch phu nhân.
Trong mảnh hoang địa của Bạch phu nhân, khi Châu Trạch tới cũng đang bày yến hội, không ít sơn tinh dã mị tụ tập.
Nhưng khi đó Bạch phu nhân rất phô trương, so sánh với cảnh tượng trước mặt mình hiện tại, thật không khác nào tiểu vu nhìn thấy đại vu.
- Mặc dù là giả giả thật thật, thật thật giả giả, nhưng cũng khiến người ta phải lắp bắp. - Luật sư An chắp chắp miệng: - Ông chủ, mê chướng, lại thêm tràng diện này khiến tôi có cảm giác bản thân mình đang điên cuồng dò xét sát biên giới cái chết.
- Tôi cảm thấy nếu chúng ta tiếp tục đâm xuống, thứ rút lên được không phải hoa tâm, mà là tổ ong vò vẽ.
- Tạm thời quan sát một lát.
Châu Trạch ra hiệu cho luật sư An không nên hốt hoảng, thật ra luật sư An có sợ cũng chẳng kỳ lạ gì, bởi vì Châu Trạch cũng hơi sợ, nhất là khi anh hiểu vị trong cơ thể mình mới vừa đi ra, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào lại đi ra ngoài nữa, chỗ dựa lớn nhất của anh đã không còn.
Hai người tìm một bàn trống ngồi xuống.
Thức ăn rượu ngon trên bàn rất phong phú, thật ra, khi ngồi trên xe hai người chỉ ăn một chút đồ ăn vặt, sau đó lại đi vòng vo trong núi tới hơn nửa đêm, thực sự đói bụng.
Nhưng cho dù mấy món ăn trên bàn này có ngon tới cỡ nào.
Hai kẻ càng già càng lão luyện là Châu Trạch và luật sư An cũng tuyệt đối không đụng.
Trong lòng đất nơi hoang giao dã ngoại này, đâu ra nhiều món ngon như vậy? Còn có rau dưa trái mùa, có thể sao?
Châu Trạch nhớ kỹ, trên yến hội của Bạch phu nhân lúc trước, Hứa Thanh Lãng đã ăn uống không ít, cuối cùng cậu ta phát hiện tất cả trong bát đều là giun trùng, sau đó cậu ta ói cứ phải gọi là thê thảm.
Mỗi khi có người đi qua bàn của bọn họ.
Châu Trạch và luật sư An cùng cầm chén rượu lên.
- Ha ha, ăn được uống tốt.
- Ha ha, uống ngon ăn tốt.
Chờ người đi rồi, hai người lại cùng nhau để ly xuống.
- Nơi này có bí ẩn gì, có tính ra được không? - Châu Trạch hỏi.
- Nói như thế. - Luật sư An bẻ ngón tay: - Có thể làm ra loại chiến trận này, ít nhất cũng phải đạt tới cấp bậc Hắc Sơn Lão Yêu trong


Thiến Nữ U Hồn


.
- Trước nghĩ biện pháp tìm kiếm xem, rốt cuộc Lâm Khả có ở nơi này hay không.
Châu Trạch hạ quyết tâm, anh vốn nghìn dặm xa xôi tìm đến Lâm Khả, không thể nào vừa gặp phải nguy hiểm đã rút chân trở về, nếu không không phải mọi người đều tốn thời gian vô ích sao?
Lúc này.
Có một đám người vừa nói vừa cười ngồi xuống bàn của Châu Trạch và luật sư An.
Sau khi nhìn thấy nhóm người này, mắt Châu Trạch và luật sư An đều sáng lên.
Cái quỷ gì?
Vì sao ngay cả người nước ngoài cũng xuất hiện?
Đúng vậy.
Bảy người vừa nhập tọa, tất cả đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, trong đó còn có hai người có kiểu tóc uốn khoa trương, một người trong đó là gái Tây, mang theo mị lực ngỗ ngược.
Bảy người này đều mặc trang phục cắm trại dã ngoại, họa phong hơi giống với người Mỹ trong các bộ phim phương Tây trước đây.
Sau khi đám người nước ngoài ngồi xuống, bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm, đồng thời còn nhậu nhẹt, có vẻ rất nhiệt tình. Trong lúc Châu Trạch và luật sư An đang đánh giá bọn họ, bọn họ cũng đang quan sát hai "người Trung Quốc" ngồi trên bàn mình.
Cũng may.
Cho dù Châu Trạch hay là luật sư An đều từng được tiếp thụ nền giáo dục tốt đẹp, bọn họ nói tiếng Anh nhưng hai người vẫn có thể nghe hiểu.
Nhưng khi từ nghe được các loại từ ngữ như "tổng thống Roosevelt" "bitch" "Fuck Đảng Cộng Hòa" từ trong miệng bọn họ.
Châu Trạch và luật sư An liếc nhau.
- Đám người nước Mỹ này đã chết từ rất lâu rồi đúng không? Đại khái bọn họ đã đến Trung Quốc dã ngoại thám hiểm trước chiến tranh thế giới thứ hai, kết quả đều chết ở chỗ này?
Luật sư An suy đoán nói.
- Không, hẳn là còn sớm hơn một chút. - Châu Trạch lắc đầu, tiếp tục nói: - Bọn họ nói Roosevelt, không phải Franklin Roosevelt, không phải chính sách mới Roosevelt.
- Franklin Roosevelt là Đảng Dân Chủ, nhưng bọn họ đang mắng Đảng Cộng Hòa, hẳn là Theodore Roosevelt từ mấy chục năm trước đó, ông ta là người của Đảng Cộng Hòa. Đại khái là vào cuối nhà Thanh của chúng ta, hẳn là thành viên đội thám hiểm chết ở Trung Quốc vào năm từ 01 đến 09.
- ... ... - Luật sư An.
Giờ khắc này.
Luật sư An phảng phất như cảm nhận được sự sợ hãi khi bị học phách khống chế.
- Ông chủ, chẳng trách đời trước ông chủ sống độc thân, hẳn tất cả thời gian đều được dùng để nhớ chuyện này, còn đi tìm gái thế nào được nữa.
Luật sư An có chút ê ẩm nói.
- Ai bảo các người ngồi ở chỗ này?
Lúc này.
Một giọng già nua vang lên từ phía sau hai người Châu Trạch.
Quan trọng nhất là.
Châu Trạch và luật sư An không cảm ứng được chủ nhân của thanh âm kia, người đó đã đứng phía sau bọn họ!
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy một lão thái bà mặc áo bào đen, ngực mang đại hồng hoa, nếp nhăn trên mặt bà già còn nhiều hơn cả tổ ong, tròng mắt hiện lên tia sáng xanh vùi sâu trong hốc mắt, không tỉ mỉ tìm kiếm không cách nào tìm được.
- Hai kẻ lạ mặt các người, vì sao tôi chưa từng thấy các người?
Khi hỏi câu này, tròng mắt lão thái bà như mở to hơn một chút, phảng phất như hai hạt châu lớn chừng hạt đậu muốn lồi ra khỏi tròng mắt.
Không đợi Châu Trạch và luật sư An nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Lão thái bà kia đã trực tiếp quát lớn:
- Một bàn này chỉ chuẩn bị cho vong hồn nước ngoài, mấy con quỷ Trung Quốc các người có tư cách gì mà ngồi vào bàn này!
- ... ... - Châu Trạch.
- ... ... - Luật sư An.
Lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, phụ cận, bầu không khí trên các bàn khác lập tức náo nhiệt lên, phát ra trận trận tiếng hoan hô, như có đại nhân vật nào đó sắp ra sân vậy.
Lực chú ý của lão thái bà cũng bị bên kia hấp dẫn.
Dường như bà ta còn đang bận việc, không thể nán lại lâu lắm.
Đợi khi bà ta chuyển lực chú ý tới trên bàn thì.
Bà ta phát hiện Châu Trạch và luật sư An đang trò chuyện rất high với đám người nước ngoài, nhất là luật sư An, còn sờ soạng tay cô gái Tây, không biết đang nói tới tiết mục ngắn gì mà khiến cô gái Tây cười "ha ha" không ngừng.
Nhìn thấy một màn này.
Sắc mặt lão thái bà hòa hoãn không ít.
Không nói gì nữa.
Mà vội vã chạy đến nơi náo nhiệt nhất tiếp đãi khác, bà ta có rất nhiều chuyện phải bận rộn, không có thời gian đặt trên người mấy tên cô hồn dã quỷ này.
Hôm nay, có không ít người tới ăn nhờ ở đậu, nhưng dù gì đây cũng là ngày đại hỉ, là ngày cần náo nhiệt.
Châu Trạch và mấy người nước ngoài bên cạnh ác độc chửi Đảng Cộng Hòa một trận, sau đó liền ngồi xuống/
Luật sư An cũng không có hứng thú gì với một cô gái Tây đã chết chừng trăm năm, ngồi xuống.
- Ông chủ, dường như có người muốn kết hôn.
Châu Trạch gật đầu, từ trong miệng người nước ngoài, anh thu được một chút tin tức, bọn họ bảo hôm nay có người kết hôn, bọn họ được mời tới.
- Màn minh hôn này cũng quá phô trương, quá đại khí, hình như tất cả cô hồn dã quỷ, sơn tinh dã mị trong vùng núi này đều tới, mà lão thái bà mới vừa quản chuyện kia dường như là một con hồ yêu.
- Cũng may tôi không phải người sống. - Luật sư An cười nói: - Cũng không sợ lòi.
Đúng lúc này.
Vậy mà lão thái bà kia lại quay lại, phía sau lão thái bà còn có một đại nhân vật vóc người vạm vỡ, được mọi người vây quanh.
Bọn họ cố ý đi tới bàn này.
- Rót rượu, mời rượu!
Bà già nhỏ giọng nói với luật sư An và Châu Trạch.
Luật sư An lập tức gật đầu, cầm vò rượu lên, tạm thời rót rượu cho đám người nước ngoài trước.
Khi rót tới bát rượu trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch làm thủ thế, ra hiệu cho luật sư An rót ít một chút.
Luật sư An gật đầu, ra hiệu bản thân mình rõ ràng.
Sau đó Châu Trạch nhìn thấy chiếc bát trước mặt mình bị rót tràn đầy.
Còn tràn ra không ít.
- ... ... - Châu Trạch.
Mà trong bát luật sư An lại chỉ có một chút xíu rượu.
Một bàn người tập thể mời rượu.
Đại nhân vật được mọi người vây quanh, khi đối mặt với đám người nước ngoài mời rượu.
Có vẻ rất vui vẻ.
Rất có mặt mũi.
Dường như trong lòng còn ngọt hơn ăn mật, lộ ra tư thái thận trọng tới mức sợ hãi.
Đại nhân vật này là quan triều Thanh.
Bị đám người nước ngoài đánh gãy đầu gối, dù làm quỷ vẫn sợ tới mức này.
Luật sư An nói thầm trong lòng.
Khi mời rượu thì.
Anh ta cầm chén rượu lên.
Kết quả bỗng nhiên bên người bị va một phát.
Vậy mà cái chén trong tay anh ta lại rơi trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời.
Ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía anh ta.
Luật sư An hơi xấu hổ.
Lập tức ra hiệu bản thân mình sẽ lại rót rượu mời rượu.
Mà lúc này.
Châu Trạch bên cạnh trực tiếp bưng vò rượu lớn lên.
Để xuống trước mặt anh ta!
- ... ... - Luật sư An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận