Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 815: Tìm được ngọn nguồn (1)

- Được, ông chủ... ...
Lúc này.
Trên đường phía sau xuất hiện một chiếc xe jeep, dừng lại, sau đó hai bóng dáng một lớn một nhỏ bước từ trên xe xuống.
Bóng dáng lớn kia còn đang cầm di động lớn tiếng nói:
- Được đó, ông chủ, chúng ta một lần... ... hở.
Tình hình.
Hơi xấu hổ.
Luật sư An buông điện thoại trong tay xuống.
Ngượng ngùng cười cười.
Nói:
- Ha ha ha ha ha.
- Khéo như vậy nhỉ.
Châu Trạch lắc đầu, không nói gì.
Luật sư An đi đến bên cạnh Châu Trạch, hai “Dương Quá” sóng vai mà đứng, gió núi khá lớn, hai tay áo rỗng của hai người cùng tung bay trong gió.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy hơi ngốc, cho nên cố ý lui về sau một bước.
Đồng thời giơ tay lên, chỉ về phía trước, ý bảo anh đi trước.
Trong cuộc sống không có lão đạo.
Dù sao cũng phải có người đi trước.
Luật sư An gật gật đầu, sau đó cũng giơ tay chỉ chỉ về trước.
Bé trai trợn trừng mắt nhìn hai người đàn ông cụt một tay kia.
Tùy tiện tiến lên trước.
“Rầm!”
Một cước đi xuống.
Cửa sắt rỉ sét ầm ầm ngã xuống.
Bọn họ không phải đi điều tra, cũng không phải đi chơi lẻn vào mang độ khó gì, vậy quá mệt, cũng quá phiền toái.
Mấy con dơi con thêm con dơi già mà thôi
Cứ đường đường chính chính đi vào thôi.
Lưu nam chủ nhân kia lại, đám người Châu Trạch đi theo bé trai vào trong.
Người con có hiếu kia.
Châu Trạch thật sự không có cách nào làm khó anh ta.
Anh ta hơi ngốc, nhưng ngốc đến hơi đáng yêu.
Cũng khó trách a Hồng sẽ có cảm giác với anh ta, dĩ nhiên, đây cũng vì đám người này không thuộc về phạm trù vong hồn, cho dù thả chạy vài cá lọt lưới, cũng không ảnh hưởng gì đến Châu Trạch, nhân quả đến cuối cùng sẽ không thể tính lên trên đầu mình được.
Về phần đám người này nên do ai quản.
Châu Trạch thật sự không biết, dù sao âm ty không có nghiệp vụ này.
Viện điều dưỡng có diện tích không lớn, chỉ hai tầng lầu, cửa sổ đóng chặt, hơn nữa nhìn dáng vẻ chắc đã rất lâu rồi không mở ra.
Nhưng mà, khi mọi người tiến vào, lại phát hiện trên đất bằng dưới một lầu có một người đàn ông đắp thảm đen đang ngồi đó, người đàn ông này không có tóc, trên mặt hiện lên vẻ bệnh trạng.
Dường như anh ta rất lạnh, co rúc trong thảm, run run.
- Chính là anh ta?
Luật sư An nhìn bốn phía.
- Tôi hối hận.
Người đàn ông dưới thảm nói:
- Tôi không nên để bọn họ ở đây, mấy người lại lề mề như vậy, tôi không chịu nổi đông lạnh, tôi thật sự sợ mọi người còn chưa đến nữa, tôi sẽ bị đông cứng chết ở đây rồi
- Mọi người đừng tìm nữa, mấy người khác đều được tôi thả ra rồi, kêu bọn họ đừng trở lại.
- Bọn họ đều là người đáng thương, đều là người đáng thương.
- Sau khi bị tôi truyền bệnh, bọn họ chưa hề làm ra chuyện gì không có tính người.
Giọng người đàn ông thật khàn, nhưng không thấp, có thể cảm giác ra được âm điệu run run khi anh ta nói chuyện, dựa theo cách nói của anh ta, là bị đông lạnh.
- Anh biết chúng tôi là ai?
Luật sư An chỉ vào mình nói.
Người đàn ông lắc đầu, nói:
- Đại khái đoán được, có thể do quốc gia phái tới.
- Hơ... ...
Luật sư An.
Oanh Oanh đi đến phòng bên cạnh tìm cái ghế cho Châu Trạch, Châu Trạch ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi:
- Chúng tôi tới hỏi anh chút chuyện, anh đừng khẩn trương, con người của tôi luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt nhân từ nương tay.
- Trên thế giới này, thật sự không có mấy kẻ thù.
Người đàn ông rút tay ra khỏi thảm, một máy tính bảng rơi trên đất, trên đó phát video clip, trong clip là hình ảnh Châu Trạch làm thịt hai ma cà rồng.
“... ...” Châu Trạch.
A má nó chứ.
Thật xấu hổ.
- Tôi nói, thảm này của anh không phải vì giữ ấm đi, tôi nhìn xem bên trong có gì.
Luật sư An đi lên, túm lấy thảm lông kia.
- Anh làm cái gì, đừng tới gần ông đây!!!!!!!
Người đàn ông xù lông lên.
Thật ra rất nhiều người đều có thói quen này, khi cảm xúc của bản thân không khống chế được, thường sẽ theo thói quen phun ra “Tiếng mẹ đẻ” của mình, cũng chính là lời nói địa phương.
Luật sư An không để ý đến đối phương bất mãn, xốc thẳng thảm lông của đối phương lên.
Má nó chứ.
Hay thật.
Thảo nào cứ muốn đắp thảm lông.
Trừ bỏ đầu và tay chân bình thường ra, tất cả bộ phận thân thể của người này đã héo rút đến dáng vẻ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
- A a a a a a!!!!!!
Người đàn ông khoa chân múa tay thét chói tai lên.
Giống như con nhện.
Luật sư An đắp thảm lông lại cho anh ta, nhíu mày, nói:
- Anh đây là luyện súc dương thần công đến tẩu hỏa nhập ma hả?
Người đàn ông thở hổn hển, nhưng lúc này lại túm chặt lấy thảm lông của mình, nhìn không hề giống như “Đại nhân” gì mà càng giống bệnh nhân cùng đường hơn.
Châu Trạch lúc trước công tác ở bệnh viện mười năm đã từng gặp rất nhiều cảnh tượng giống vậy.
- Tôi chưa từng giết người, cũng không hại người, bọn họ đều tự nguyện, đều tự nguyện, tôi đang giúp bọn họ, tôi đang giúp bọn họ.
Người đàn ông lại không ngừng thì thầm.
- Vậy, ba tên kia là có chuyện gì.
Châu Trạch hỏi.
- Chúng tôi phát hiện anh đến nhà tiểu Lâm, nên tôi kêu bọn họ đi kiểm tra tình hình, không cho bọn họ giết anh, chúng tôi chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đang điều tra chúng tôi.
- Chúng tôi rất sợ, chúng tôi thật sự rất sợ, chúng tôi sợ hãi sẽ bị xử lý như nguồn dịch bệnh truyền nhiễm, chúng tôi sợ, sợ muốn chết.
- Nhưng, nhưng, nhưng bọn họ lại bị, bị anh... ...
Bọn họ lại bị anh giết hết.
- Tôi chỉ muốn hỏi anh, sự kiện cương thi cuối thế kỷ trước có liên quan gì đến anh hay không?
Người đàn ông ngây ngẩn cả người.
Chưa trả lời.
Nhưng trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.
Hỏi:
- Anh, anh không phải tới giải quyết chúng tôi?
- Tôi không có hứng thú với các anh.
Nếu như là ma cà rồng có tiếng cũng có miếng, Châu Trạch ngược lại có hứng thú nghiên cứu một chút, hoặc bắt về xây dựng “Thế giới động vật” của mình.
Nhưng vị trước mắt này bao gồm cả những người bị vị này lây.
Châu Trạch không hề có chút hứng thú nào.
Đây đều không thể coi như mô phỏng cao, kể cả mô phỏng thấp cũng không được tính, đều là hàng loại hai khiếm khuyết.
- Tôi không nhiều nhẫn nại, anh có thể tiếp tục sống sót hay không, nhìn biểu hiện của anh.
Châu Trạch đốt điếu thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận