Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1546: Phủ Quân VS Hạn Bạt (nhị)

Nếu như đã có khách tới, lão đạo cũng sẽ không vội đi rửa mặt nữa, mà bước chân hơi có chút lảo đảo mà đi tới phía sau quầy bar, đồng thời hỏi:
- Cô bé uống chút gì không?
- Nước lọc là được rồi.
- Ông không thu tiền của cháu đâu, nói đi, thích uống chút gì không?
- Cà phê đi ạ.
- Được.
Lão đạo xoay mở hũ đựng cà phê lớn mà Oanh Oanh thường dùng để pha cho luật sư An trước đó.
Chờ lúc đào được cái muỗng ra.
Dừng lại một chút.
Cái tay còn lại đưa lên nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay mình một cái.
- Mỡ lợn che mất đầu óc ông rồi à!
Đặt lại hũ cà phê dành riêng cho luật sư An về lại chỗ cũ.
Lão đạo mở cái hũ thứ hai ra, ngay sau đó, lại dừng lại.
- Ba!
Lần này tiếng tự đánh vào bàn tay mình hơi to lên một chút.
Cà phê của ông chủ mà ông ta cũng dám tùy tiện lấy ra cho người khác uống sao?
Ông ta không muốn sống nữa rồi!
Tìm một hồi lâu.
Lão đạo mới tìm được một hộp cà phê Nestlé hòa tan, lật xem từ trên xuống dưới nhiều lần, sau khi xác nhận là không quá hạn mới pha cho cô bé kia một ly cà phê, lại cho thêm mấy viên đường.
Lấy thêm một chút bánh quy ngọt xếp vào đĩa, cùng đặt ở trên bàn trà trước mặt cô bé kia.
Rất nhiều đồ ăn vặt ở trong tiệm sách đều là do Hứa Thanh Lãng tự mình làm, từ sau khi Oanh Oanh bắt đầu chia sẻ gánh nặng áp lực phòng bếp, lão Hứa lại bắt đầu dồn càng nhiều tinh lực hơn cho việc nghiên cứu học tập một vài món đồ ăn nhẹ, chẳng khác gì là lại đốt lên một phân nhánh khoa học kỹ thuật khác.
- Cảm ơn ông ạ.
Khi cô bé cười lên thì khóe miệng có hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu.
Lão đạo gật đầu một cái, lại đi trở về phía sau quầy bar của mình, theo thói quen mà tiếp tục thò tay lấy một viên lại một viên đậu phộng ném vào trong miệng nhai kỹ, chỉ là rượu đang đặt ở nơi này, ông ta cũng không uống nữa.
Bạch Hồ nằm ở trong một góc bên kia, cảm giác như bản thân đã mơ một giấc mộng rất dài rất dài, trong giấc mộng này, cô ta cảm giác mình rất thoải mái, thoải mái đến mức tưởng như cũng không muốn tỉnh lại nữa vậy.
Nhưng đặc tính của hồ ly yêu tộc chính là nhạy bén, sau khi ý thức được là mới vừa rồi tâm thâm của bản thân không giải thích được mà bị lạc, Bạch Hồ lập tức giật mình tỉnh lại.
Ngẩng đầu lên.
Ngắm nhìn bốn phía.
Đưa mắt quét qua trên người lão đạo trước, sau đó lại rơi vào trên người cô gái đang mặc đồng phục học sinh trung học kia.
Cô gái bưng ly cà phê lên, uống một hớp, Bạch Hồ thì nhảy xuống khỏi ghế sô sha, chủ động đến gần cô gái kia.
Lão đạo tiếp tục ăn đậu phộng của mình, thỉnh thoảng lại ngáp một cái.
Trong tiệm sách, có vẻ rất an tĩnh.
Tiếng bước chân của Bạch Hồ gần như là không có, nhưng lúc cô ta vừa mới tiến đến bên dưới chiếc ghế sô pha mà cô gái kia ngồi, cô gái kia lại buông ly cà phê xuống, chủ động cúi đầu nhìn xuống.
Một người một hồ ly.
Hai mắt nhìn nhau.
Trong một khoảnh khắc.
Bạch Hồ đã nhìn thấy một mảnh huyết quang bên trong đôi con ngươi của cô gái kia.
Vào lúc này, máu đang chảy trong toàn thân cô ta dường như đều bị đông cứng.
Cô ta bắt đầu giãy giụa, cô ta muốn thoát khỏi loại giam cầm đến từ ánh mắt này, chiếc đuôi, vào lúc này cũng bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.
Cô gái khom lưng, nhẹ giọng nói:
- Thật đáng yêu.
Vừa nói.
Một cánh tay đã an ủi săn sóc mò tới trên người của Bạch Hồ.
- Hí!
Bàn tay này.
Thật lạnh!
Bạch Hồ chỉ cảm thấy yêu khí bên trong cơ thể mình đều đông đặc lại.
Cô gái thu hồi tay của mình.
Rút ra khăn giấy từ trên bàn trà.
Nhẹ nhàng lau chùi lòng bàn tay của mình, nơi đó vẫn còn lưu lại một phần lông màu trắng.
Mà Bạch Hồ đang bị giam cầm, lại nằm nguyên tại chỗ không thể nào nhúc nhích được ở dưới ghế, nửa người trên lại có một mảng lớn lông rơi ra, da thịt tróc ra, lộ ra màu đỏ tươi ở bên trong.
Tất cả mọi chuyện, đều phát sinh một cách lặng yên không một tiếng động.
Không có đấu pháp, cũng không kêu gào.
Ít nhất.
Lão đạo đang say khướt bên kia cũng không phát hiện ra bất kỳ điểm dị thường nào.
Ngược lại tiểu Hầu Tử ở bên cạnh lão đạo thì bỗng nhiên khịt khịt mũi, theo bản năng mà ngây ngốc nghiêng đầu nhìn qua bên dưới quầy bar.
Lúc nó nhìn thấy Bạch Hồ đang nằm ở bên đó, hơi sửng sốt một phen, chẳng qua là, không đợi tiểu Hầu Tử có chút phản ứng nào, một cánh tay, lại rơi vào vị trí cổ họng của nó.
Lão đạo chỉ cảm giác đôi mắt của mình nheo lại một chút, lại ngẩng đầu, phát hiện không nhìn thấy tiểu Hầu Tử đâu.
Lại ném một viên đậu phộng vào trong miệng của mình.
Lão đạo cười mắng:
- Con Hầu Tử này, sớm biết thì đã không mua cho mày máy vi tính tốt như vậy rồi, ông nội của mày là tao vẫn đang ngồi ở đây đấy, bản thân lại không nhịn được mày chạy đi chơi game trước rồi.
Lão đạo ngồi ở phía sau quầy bar, bởi vì liên quan đến vấn đề góc chết của tầm mắt, cho nên không nhìn thấy tiểu Hầu Tử cùng Bạch Hồ đều đang đứng ở bên dưới ghế sô pha, giống như là đang chơi một hai ba người gỗ vậy, không thể động đậy được.
Cô gái vẫn tiếp tục ưu nhã uống cà phê, đồng thời còn ăn bánh quy ngọt ở trước mặt.
Điều khiến cô ta bất ngờ là, tuy cà phê chưa ra hình dáng gì, nhưng bánh quy ngọt này, lại ăn cực kỳ ngon.
Ăn no, uống đủ.
Rốt cuộc.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh đã xuất hiện bóng dáng của Oanh Oanh.
Trong tay Oanh Oanh xách hai cái túi lớn, cô ấy hao phí sức lực tinh thần rất lớn mới mua đầy đủ đồ, vốn dĩ cô ấy còn định đi chém một gốc đại thụ về tự dùng móng tay của mình mà làm, nhưng sau cùng thì vận may vẫn không tệ, đã mua được đồ mình muốn trong một cửa hàng bán đồ tang lễ rất vắng vẻ.
Chẳng qua thì bàn thờ, phải chờ ngày mai người ta xuất hóa đơn nhận hàng mới đưa tới.
Oanh Oanh đẩy mở cửa tiệm sách.
Lão đạo đang ngồi ở phía sau quầy bar, lúc này đứng lên.
Cười nói:
- Cô đã về rồi.
Cô gái ở bên cạnh cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Mặt mỉm cười mà nhìn Oanh Oanh.
Cũng rất thân thiết mà nói:
- Cô đã về rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận