Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1526: Trừng ác dương thiện (1)

Lão đạo nuốt nước miếng một cái, bàn về độ tàn nhẫn, đúng là vẫn là ông chủ tàn nhẫn hơn nha.
Rốt cuộc cũng là người mà ngay cả Diêm Vương cũng đã từng giết mà.
Thật ra thì, lão đạo vẫn luôn rất muốn hỏi ông chủ nhà mình một câu, bây giờ, rằng anh sẽ còn để ý tới mạng của một người bình thường sao?
Nhưng suy nghĩ một chút, vấn đề này, vẫn là không dám hỏi thì hơn.
Cuối cùng, Châu Trạch buông lỏng tay ra, trên mặt người đàn ông bị trầy không ít, máu mũi cũng bắt đầu tuôn ra, trên mặt là một mảng dơ bẩn.
- Kẻ mới vừa rồi, là ai
Châu Trạch lại hỏi một lần nữa.
Anh tin tưởng trên cái thế giới này có người dẫu chết vẫn không khuất phục, nhưng anh lại càng tin tưởng, vị ở trước mặt mình này tuyệt đối không thuộc về hàng ngũ đó.
Quả nhiên, có đôi lúc, nói chuyện dễ dàng quá đúng là không có tác dụng gì.
- Là Thành Hoàng gia. - Người đàn ông một bên hít máu mũi vừa trả lời.
Châu Trạch lại lần nữa đưa tay ra.
Người đàn ông trực tiếp bị hù dọa đến bật khóc, nghẹn ngào nói:
- Tôi không biết ngài ấy là ai vậy, tôi hỏi nài ấy thì ngài ấy cũng không nói, sau đó tôi hỏi ngài ấy là ngài có phải Thành Hoàng lão gia hay không, ngài ấy nói anh nói vậy thì chính là vậy đi, cho nên tôi vẫn gọi ngài ấy là Thành Hoàng gia rồi.
Châu Trạch vừa đưa ra tay lại thu hồi lại, dặn dò:
- Lần sau trả lời vấn đề, đừng tự chủ trương đơn giản hóa như vậy.
- Được, được, vâng, vâng ạ.
- Anh tới là để cầu xin nó làm gì?
- Cầu xin ngài ấy làm chủ cho dân
Người đàn ông bỗng nhiên rất chân thành mà nói, giống như là định dùng loại chân thành này để làm rung động Châu Trạch.
Ông chủ Châu trực tiếp nhảy qua đề tài này.
Tiếp tục hỏi:
- Vậy người quản lý đô thị họ Tôn kia, cũng là do anh gây ra?
- Tôn Dân sao, là tôi, đám người ở trong đội kia, tôi chỉ biết một mình anh ta, cho nên trước tiên tôi tới nơi này tìm Thành Hoàng gia nói về anh ta trước.
- Đây cũng chính là ở thôn bên cạnh đi, cách đây không xa, tôi biết, bọn họ bắt được một kẻ có tiền, cho nên mới…
Châu Trạch lại lần nữa đưa tay.
Người đàn ông dứt khoát im miệng.
- Không khiến anh đơn giản hóa, nhưng cũng không khiến anh nói nhảm.
Người đàn ông cắn môi, dùng sức gật đầu.
- Làm sao anh phát hiện được nó?
- Ba tháng trước, tôi uống rượu say, lúc trở về mơ mơ màng màng sao đó mà lại chạy đến mảnh ruộng này, sau đó nghe thấy có người gọi tôi, chính là ngài ấy gọi tôi, lúc ấy bởi vì uống rượu, gan lớn, cho nên trò chuyện với ngài ấy cả đêm.
- Đến sáng hôm sau tỉnh lại, lại phát hiện mình nằm ở trên giường, nhưng vẫn còn nhớ chuyện tối ngày hôm qua, cho nên thời điểm chạng vạng tối tôi lại đi tới nơi này, ngài ấy lại nói chuyện với tôi.
- Cứ như vậy, mà tiếp xúc được.
- Nó muốn anh làm gì?
- Ngài ấy nói ngài ấy làm vậy là để tích công đức, cho nên để cho tôi kể lại toàn bộ những chuyện bất bình ở lân cận đây với ngài ấy, ngài ấy sẽ trừng ác dương thiện.
- Tôi nghĩ thầm, đây đúng là làm chuyện tốt nha, cho nên cũng đồng ý.
- Đây đúng là chuyện tốt nha. - Lão đạo gật đầu nói.
Châu Trạch trợn mắt liếc nhìn lão đạo.
Lão đạo bị dọa sợ đến mức vội vàng rụt cổ một cái.
- Những chuyện trừng ác dương thiện có cảnh sát nhân dân, ở đâu mà đến phiên những thứ tà môn ngoại đạo làm những chuyện này chứ.
Lão đạo lập tức dùng sức gật đầu.
Đúng đúng ngài nói đúng!
- Tôi thật sự là đang làm chuyện tốt, thật sự là đang làm việc tốt mà, xuất phát điểm của tôi là tốt, tôi cảm thấy bọn họ nên…
Châu Trạch lười nghe anh ta nói nhảm, đưa tay, lại lần nữa đè cổ của đối phương xuống, chôn vào trong đất.
- A a… ô ô ô
Ước chừng qua một phút, Châu Trạch mới buông tay ra.
Có vài chuyện, có vài lời giải thích, gạt được người khác, nhưng không lừa được ông chủ Châu.
Thân là một quỷ, thân là một ông già được tính là thường nhìn thấy bộ mặt thực sự của trên dưới âm ti, anh tin tưởng, ở trên thế giới này, thực sự có những tuần sứ thành quỷ cũng công chính cương trực tương tự như lão Trương và ông cố nội của anh ta.
Nhưng Châu Trạch tuyệt đối không tin tưởng có loại người đứng ra làm chuyện tốt núp dưới bóng cờ xí thế thiên hành đạo như thế này.
Những kẻ không biết khiêm tốn như vậy.
Khởi không phải tự mình tìm chết hay sao?
Huống chi, làn khói mù màu đỏ vừa rồi cộng thêm luồng ánh sáng màu máu tứ tán kia, xen lẫn trong đó đều là khí tức âm tà, có lẽ so sánh với oán niệm mà quỷ sai bộ đầu sử dụng còn tà ác hơn rất nhiều đi, nhìn thế nào thì đây cũng không phải loại sức mạnh mà nhân vật chính phái sẽ sử dụng.
Quan trọng nhất là.
Người đàn ông luôn miệng kêu gào là đang làm việc tốt ở trước mặt này.
Nhìn từ gương mặt của anh ta.
Cũng không giống như một người trung hậu thật thà như vậy.
Đây chỉ là thành kiến của một người, có một chút kiểu lấy vẻ ngoài để nhìn người, ông chủ Châu thừa nhận có lẽ bản thân có chút hơi độc đoán và quá tự tin.
Mới vừa rồi, người đàn ông gần như là hít thở không thông, sau khi đầu được nâng lên, cả người cũng có vẻ chóng mặt, dường như ý thức cũng không còn quá tỉnh táo nữa.
Thật ra thì, nếu như lúc này có luật sư An ở bên cạnh đặt câu hỏi thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Châu Trạch hoàn toàn có thể đi tới dưới tàng cây ở bên cạnh, rút ra hai điếu khói, sau đó những thứ nên hỏi hay không nên hỏi, luật sư An đều có thể hỏi ra sau đó báo cáo với anh.
Loại này việc, để cho anh làm, quả thật không được thuận tay như vậy.
- Đây không phải là lần đầu tiên anh cầu xin nó làm việc đi, lúc trước còn từng yêu cầu chuyện gì?
- Lúc trước, trong thôn có một tên vô lại, đặc biệt thích chạy đến chợ thức ăn nằm ở dưới bánh xe giả vờ bị xe đụng, sau đó tôi đã nói cho Thành Hoàng gia, không tới hai ngày, trong lúc anh ta chạy xe điện về nhà đã rơi xuống sông, té gãy chân rồi…
Người đàn ông vô tri vô giác trả lời.
- Còn gì nữa không?
- Hàng xóm của tôi, đặc biệt cho vay lãi suất cao, hại rất nhiều người, bị đã tôi nói cho Thành Hoàng gia, không đến mấy ngày, sau khi uống rượu thì đã bị trúng gió rồi, bây giờ còn chưa hoàn toàn khỏe lại…
Bạn cần đăng nhập để bình luận