Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1172: Chân thực như thế (2)

Một giây trước, cô ta vẫn còn ở trên đường lớn, trong chớp mắt, cô ta đã xuất hiện ở đầu đường.
Khoảng cách ngắn ngủn của đường lớn trong khu thành phố.
Ở dưới chân cô bé, phảng phất như chỉ đơn giản như đang dạo bước trong khu vườn rau nhà mình mà thôi.
Rốt cuộc.
Cô ta cũng dừng bước.
Ở trước mặt cô ta, là một tiểu loli đang đứng đó, trong tay đang cầm một cây kem socola đã ăn được một nửa, cô ta cảm thấy cơ thể của mình thay đổi.
Hai cô bé con mặt đối mặt đứng đó, đều rất béo mập, đều rất lolita, càng giống như hai bạn học nhỏ tình cảm rất tốt đã hẹn nhau cùng đi ra ngoài chơi đùa vậy.
- Lâm Khả, cô thấy tôi mặc bộ quần áo này thế nào?
Lúc này.
Lão Trương mới vừa thay đổi một bộ quần áo, đổi một cái mũ lưỡi trai còn quàng thêm một cái khăn choàng che mặt ở trong một tiệm quần áo ở gần đó, chạy tới.
- Này, bộ dạng của cô bé con này thật đáng yêu.
Vị trí đứng là như thế này.
Từ sau tới trước theo thứ tự là, tiệm bán quần áo, lão Trương, cô bé con, Lâm Khả.
Cho nên.
Lúc lão Trương đi qua bên cạnh cô bé con, còn đưa tay xoa xoa đầu bé gái, lấy một loại nghiêm túc cẩn thận của một cảnh sát nhân dân mà hỏi:
- Bạn nhỏ à, người lớn nhà bạn đâu? Một mình không được chạy loạn nha.
Lâm Khả nhắm mắt.
Cô ấy bỗng nhiên muốn kéo lão Trương qua đập cho một trận quá đi.
Nhưng cô ấy biết rõ là không làm vậy được.
Không bàn thêm về chuyện lúc này cô ấy có thể đánh trúng lão Trương được hay không.
Nếu như cô ấy đập thật.
Như vậy ngay sau khi ông chủ tới, sẽ đập cho cô ấy một trận đó.
Chẳng qua là, cô bé con này nhìn tuổi tác có vẻ không khác mình lắm.
Vừa rồi.
- Bẹp!
Kem socola ở trong tay Lâm Khả rơi trên mặt đất, bắn tung tóe đầy đất.
Lão Trương sửng sốt một chút.
Đi về phía trước mấy bước.
Sau đó.
Chợt hiểu rõ.
Cô bé con ngẩng đầu lên, nhìn lão Trương, hơi nheo mắt.
Cô ta không nhìn ra được gì.
Về điểm này.
Tiểu loli vẫn có thể chắc chắn.
Bất luận là doanh câu hay là Giải Trãi, trừ phi chính bọn họ chủ động chạy tới, chủ động để lộ ra khí tức, nếu không, khi bọn họ ẩn thân ở bên trong cơ thể, người ngoài không thể nhìn ra được.
Đương nhiên mọi chuyện cũng không thể tuyệt đối như vậy, nhưng có thể nhìn ra được, ít nhất cũng là loại cấp bậc của Địa Tàng Vương Bồ Tát đi.
Nhưng bạn cũng không thể nói, vị Bồ Tát kia cũng có loại sở thích giống như cô ấy, chui vào trong cơ thể của một cô bé con, còn cầm một cây kẹo que được.
Nhưng điều tiểu loli sợ chính là, lỡ như lão Trương thay đồ xong bỗng nhiên chạy ra đường lớn làm một câu “Như vậy chờ lát nữa rồi sử dụng lực lượng của pháp thú đi để đánh bọn họ cũng sẽ không bị nhận ra đi?”
Cũng may, thân là một cảnh sát hình sự kì cựu, chút nhạy cảm này thì lão Trương vẫn có, mặc dù biểu hiện trước đó, quả thật có chút ngốc.
Anh ấy lại cho cô bé con kia thực sự tìm được lý do để giết.
- Quỷ sai ở nơi nào?
Cô bé con hỏi, giọng nói lạnh lùng.
- Thông Thành.
Lâm Khả trả lời.
Không ra vẻ đáng yêu, cũng không làm nũng, không tức giận, trả lời một cách rất đứng đắn, mang theo một loại kính sợ của cấp dưới đối với cấp trên.
- Thông Thành?
Trong mắt cô bé con lộ ra vẻ suy tư, nói:
- Chuyện này, chính là phát sinh từ chỗ của các người.
Lâm Khả không lên tiếng, cô ấy hiểu rõ, dưới tình huống này, việc không nói lời nào so với việc nói sai, thì tốt hơn rất nhiều.
Đúng lúc này.
Châu Trạch đi tới.
Anh đứng ở bên cạnh Lâm Khả.
Mấy người đám Trịnh Cường cũng tới, đứng lùi về phía sau một chút.
Cô bé con hơi nghiêng đầu.
Kẹo que trong tay chỉ về hướng khu dân cư ở phía trước.
Nói:
- Nếu đã tới, tại sao các người không đi vào?
Không đi hỗ trợ, còn ở đây xem cuộc vui?
Ngay từ đầu ông chủ Châu không nhận ra được cái gì, nhưng nhìn thấy tiểu loli đứng bất động ở bên đó, lại nhìn thấy lão Trương đứng bất động ở bên kia, anh lập tức hiểu rõ đã xảy ra vấn đề rồi.
Chờ sau khi đến gần, nhìn thấy được cô bé con cao bằng Lâm Khả kia.
Ông chủ Châu lập tức ý thức được cô gái này không tầm thường.
Bởi vì ánh mắt của cô ta, bởi vì biểu cảm của cô ta, mang theo một loại lãnh đạm và kiểu căng kiểu ta đây là cấp trên, cô ta không muốn che giấu, cũng lười phải che giấu.
Vào giờ phút này, mặt đối với vấn đề này.
Ngược lại Châu Trạch lại trực tiếp trả lời:
- Chúng tôi sợ.
Lý do rất thích hợp, cũng là một lý do không có chỗ nào để tấn công.
Cũng không thể đàng hoàng nói ra rằng chúng tôi còn đang thương lượng phải làm thế nào mới mở được cửa sau cho luật sư An chạy trốn đúng không?
Dường như cô bé con cũng không có bất kì hoài nghi nào đối với câu trả lời này, bởi vì, với bầu không khí hiện tại của âm ti, loại trả lời như thế này, thật ra là rất hợp tình hợp lý.
Bước chân của cô ta.
Sau một giây.
Trực tiếp xuất hiện ở sau lưng đám người Châu Trạch.
Nói:
- Cùng đi theo tôi đi.
- Được.
Bởi vì đối phương vẫn chưa nói rõ thân phận, cho nên ngược lại ông chủ Châu cũng không cần chủ động gọi “đại nhân” gì đó.
Nhưng nên nghe lời thì vẫn phải nghe lời.
Phùng Tứ đã từng nói với anh.
Trong đội chấp pháp lần này, có người thuộc đội cấp độ Ất đến chủ trì trận này, tuy nói ông chủ Châu rất có lòng tin với cả Thiết hàm hàm và nửa gương mặt, nhưng nếu có thể không cần đi nghiệm chứng thì không nghiệm chứng vẫn tốt hơn.
Tạm thời không nhắc đến chuyện có đánh được hay không, đoán chừng nếu muốn đối phó vị trước mắt này, nhớ lại chuyện chặn đường rồi chém giết ba thành viên của đội chấp pháp – đám người A Phong – khi ở Thông Thành trước đó, cơ bản là không có khả năng.
Đến lúc đó, coi như đánh thắng, thật ra thì cũng là thua.
Lúc trước Đại đầu lĩnh của đội chấp pháp, được xưng người cao nhất chỉ dưới Thập Điện Diêm La, coi như không so được với đám Diêm La, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Sau đó là đội cấp độ Giáp, sau khi trải qua trận đại biến kia cũng chỉ còn lại một đội mà thôi, mà đội cấp độ Ất cũng không còn lại được bao nhiêu đội nữa.
Dưới Diêm La hai cấp, ừm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận