Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1518: Sân thượng hai mươi ba tệ rưỡi (2)

- Cô… ta… còn… đang… khôi… phục…
- Tôi biết.
Châu Trạch tiếp tục nói:
- Nhưng bây giờ cô ta đã tặng đồ tới, chứng tỏ cô ta đã sắp khôi phục lại như trước rồi, lại nói, hình như cô ta khôi phục nhanh hơn anh.
Nói xong câu đó sau.
Châu Trạch hối hận.
Đúng vậy.
Lúc trước trong tay vừa có được chút tích góp.
Làm gì không đến ngân hàng gửi một gói tiết kiệm chứ.
Sao cứ phải đi xuống địa ngục giả ngầu vậy chứ?
Giả ngầu thoải mái được một lúc, vẫn luôn giả ngầu thì chắc chắn là sẽ vẫn luôn thoải mái.
Nhưng cảm giác trống rỗng sau đó, thế nhưng lại kéo dài như vậy.
- Anh có biện pháp gì hay không, có thể liên lạc với cô ta? Chúng ta dứt khoát giải quyết vấn đề này lúc không có ai đi.
- Không… có…
- Thật hay giả vậy? Sao lại có cảm giác là anh cũng biết vậy chứ? Hay là anh không đành lòng?
- Không phải chứ, anh cũng… anh cũng đã đối xử với cô ta như vậy rồi, còn cảm thấy bản thân có thể tiếp tục thương hương tiếc ngọc được sao?
- Chó… giữ… cửa…
- Được được được, tôi không có lý do gì để nghi ngờ và can thiệp vào đời sống tình cảm của anh, nhưng vấn đề hiện tại là, đời sống tình cảm của anh, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi rồi.
- Đúng vậy, nếu không thì tìm một cơ hội, tìm tới cô ra, không phải là cô ta muốn ở bên anh sao, thôi thì anh cứ hy sinh bản thân một phen, tôi cũng chịu thiệt một chút, tác thành cho hai người các người một lần.
- Anh cũng mời cô ta vào sâu bên trong linh hồn của chúng ta là được rồi.
- Đến lúc đó.
- Ở bên ngoài.
- Tôi tiếp tục trải qua cuộc sống của tôi.
- Các người ở sâu trong linh hồn có thể tiếp tục chơi trò tượng sáp, tự mình tạo tượng sáp cũng được luôn.
- À đúng rồi.
- Tôi vẫn luôn rất tò mò, không có thân thể thì có thể tạo được em bé không?
- Hẳn là hai người có thể tạo nên kỳ tích đi, tôi tin tưởng anh…
Cơ thể.
Bỗng nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Ông chủ Châu lập tức bò lổm ngổm ở trên mặt đất.
Cơ bắp ở trên gương mặt đều thống khổ đến mức co giật.
Nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ lại loại đau đớn này, miễn cưỡng tiến hành chống cự với sức mạnh của Doanh câu.
Bút máy ở trong túi run lên vì hưng phấn.
Dường như nó vẫn luôn rất mong chờ Châu Trạch có thể để cho nó xông lên phong ấn lại đại lão trâu bò nhất này!
- Đừng… nghĩ là… tôi… không biết… anh… đang… nghĩ cái gì…
Đúng vậy.
Tính toán gì đó của ông chủ Châu.
Rất rõ ràng.
Ngược lại, ở bên trong linh hồn đã có một Doanh câu đang ở.
Có thêm một Hạn Bạt nữa ở bên trong.
Mặc kệ các người ở trong đó sống cuộc sống của bản thân như thế nào?
Vào lúc này.
Gặp nguy hiểm có thể gọi Doanh câu lên đến giúp đỡ.
Sau khi có nguy hiểm mà nói.
Lão tử tay phải Doanh câu tay trái Hạn Bạt.
Ai dám chạy tới gây chuyện.
Trực tiếp đánh kẻ đó tới mức hoài nghi nhân sinh!
Bản tính tham lam của con người là không có giới hạn, cho dù là trên phương diện plug – in từ bên ngoài, cũng tương tự như vậy.
Hai plug – in từ bên ngoài dù sao cũng đảm bảo hơn một, lỡ như cái trong đó bị tắt mất, cái còn lại vẫn có thể tiếp tục vận hành.
- Suy nghĩ thêm một chút mà cũng không thể sao? Sao anh lại độc tài như vậy chứ?
- Anh… chẳng… qua… chỉ… là… một… con…
- Rồi rồi, tôi là chó giữ cửa, chó giữ cửa, nếu không tôi kêu hai tiếng cho anh nghe thử một chút được không?
Ông chủ Châu liếc mắt.
Cảm giác sự thống khổ đang tiêu tan giống như thủy triều rút.
- Có… thể… tìm… được… cô… ta…
- Anh nói sớm chứ.
Ông chủ Châu lau chùi mồ hôi lạnh trên mặt chảy ra bởi vì quá trình thống khổ vừa rồi.
Lần này không chê bai nữa.
Cầm chai rượu lên.
Bắt đầu trực tiếp rót thẳng Chí Tôn Can Hồng hai mươi ba tệ rưỡi vào trong cổ họng.
- Nhưng… tôi… không… thể… đến… đó…
- Anh không đến được là có ý gì?
- Ở… trong… đó… tôi… không… cách… nào… ra… tay… được…
Châu Trạch sửng sốt một phen.
- Có… lẽ… anh… không… bị… ảnh… hưởng…
- Được nha, anh không thể ra tay, núp ở phía sau nghỉ ngơi, tôi đi lên một mình đấu với Hạn Bạt? Tôi lấy cái gì mà một mình đấu chứ?
- Có… thể… mang… người… đi…
- Mang người nào đi? Mang theo lão Trương sao? Vượng Tài trên người anh ấy chỉ là một phân thân, căn bản là không đủ đánh, mang tiểu cương thi đi sao? Có tin là vừa tới đó anh ta liền trực tiếp quỳ xuống gọi người ta là nữ tổ tông không.
- Mang theo ai chứ, không có ai có thể mang theo được, căn bản là không có người.
- Trước… đó… không… có… bây… giờ… thì… có… rồi…
Ông chủ Châu lộ ra vẻ trầm ngâm.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Nói:
- Ý của anh là, nghĩ biện pháp, khiến cho nửa gương mặt sống lại?
Doanh câu ở bên kia trầm mặc hồi lâu, giống như là có chút á khẩu không trả lời được.
Châu Trạch thúc giục:
- Lúc đầu tôi nuốt ngược ta, ngược lại cũng đã đồng ý với anh ta rằng một ngày nào đó sẽ khiến cho anh ta tái sinh, anh nói xem có đúng là biện pháp này hay không?
- Thì… đấy…

Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.
Dưới sự lãnh đạo anh minh của ông chủ nhà mình, trên dưới tiệm sách đã sớm học được phải đoàn tụ ở bên cạnh ông chủ nhà mình như thế nào, lấy tư thế kiên trì cùng với đêm nay có rượu đêm nay say mà ung dung đối mặt với cuộc sống mỗi ngày.
Hôm sau, ở bên ngoài tiệm sách, ánh mặt trời vẫn lên như bình thường, lão đạo, sau khi mở cửa, vẫn như trước vác theo cây chổi đi quét đoạn đường trước cửa tiệm, đồng thời còn không quên chào hỏi với những anh chị em trong đội công nhân dọn vệ sinh kia.
Lão đạo phiêu bạt hơn nửa đời người, những gì ông ta đã vượt quá tầm của những người bình thường, cộng thêm miệng lưỡi được luyện thành từ công việc tiên sinh lo chuyện tang lễ, khiến cho ông ta càng có thể càng giỏi hơn ở trong mắt đám anh chị em công nhân vệ sinh này.
Chẳng qua là, bóng dáng vốn nên nằm ở vị trí ghế sô pha gần cửa sổ mà uống cà phê, hôm nay lại cực kì khác thường mà không có ở đó.
- Ông chủ, salad, ăn một chút không?
Cô gái da đen đưa một cái chén thủy tinh cho Châu Trạch, mỗi ngày cô gái da đen đều ăn ít nhất một bữa là salad, bởi vì cô ta tin chắc là thứ này có thể khiến cho bản thân trở nên trắng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận