Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 632: Bình Đẳng Vương Lục!

- Ông chủ? Chúng ta có đi nữa không?
Lão Trương thấy Châu Trạch đứng bất động ở nơi đó đã rất lâu rồi, hỏi.
- Phù... ...
Thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Châu Trạch cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Thật ra suy bụng ta ra bụng người, cũng rất dễ lý giải.
Hiện tại doanh câu bị ngu ngốc phong ấn.
Vốn anh ta chỉ đang liếm láp vết thương chuẩn bị khôi phục, chẳng khác gì trên người lại xuất hiện thêm một chiếc khóa.
Thật ra.
Anh ta đã lâm vào thế hạ phong.
Nếu lại cho mình thêm thứ gì nữa, lại dạy cho mình một ít gì nữa.
Như vậy.
Cứ kéo dài tình huống như thế.
Rất có thể doanh câu sẽ mãi mãi không cách nào ra ngoài.
Huống hồ.
Bên cạnh Châu Trạch còn có chứng nhận quỷ sai do Thái Sơn phủ quân lưu lại, tuy nói Thái Sơn phủ quân là vãn bối của doanh câu, nhưng mỗi một thời đại luôn sẽ có người lộng triều.
Ai hơn kém ai bao nhiêu?
Thật đúng khó nói.
Một vị Thái Sơn phủ quân từng đặt cược trên người Châu Trạch.
Chuyện này càng khiến doanh câu nghĩ sâu xa hơn.
Nếu thật chỉ là một con chó Nhật lười biếng, thích nằm úp sấp trên bậc thang trước cửa vẫy đuôi mong chờ.
Doanh câu cũng không ngại tiện tay ném mấy cục xương gì đó trêu chọc nó một chút, thuần túy là tìm thú vui.
Nhưng hiện tại, con chó này đã có xu thế mất khống chế.
Lại biểu lộ rõ tư thế phản phệ!
- Không đi, tôi chuyển sang nơi khác ngủ trưa.
Không có doanh câu trợ giúp.
Muốn tìm được bảo vật gì đó có giá trị ở nơi đã sớm bị người khác đào sâu ba thước đất này.
Căn bản là chuyện không thể nào.
Thứ đồ rác rưởi tầm thường, có thể những quỷ sai kia sẽ như lấy được chí bảo, nhưng đối với ông chủ Châu, nó không có ý nghĩa gì.
Ngu ngốc.
Sách Âm Dương.
Tỳ ấn của Bình Đẳng Vương.
Mấy thứ này doanh câu đều có, lại đều tiện tay ném cho Hầu Tử hoặc cẩu tử cầm chơi.
Nhãn giới cao luôn có một điểm không tốt như vậy, đối với những món đồ chơi nhỏ tầm thường, thật sự nhìn không thuận mắt.
Châu Trạch cảm thấy hẳn là mình nên suy nghĩ cho tốt xem.
Như vậy.
Không tốt.
Nằm xuống trong đình.
Nhìn vị trí xà nhà bị thiếu phía trên.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Đình này còn chưa sập.
Nhưng loại hành vi ngay cả cây cột cũng không buông tha này thật sự khiến ông chủ Châu không còn lời nào để nói.
Khẳng định là người cũng sống qua ngày như mình.
Lão Trương đứng bên cạnh Châu Trạch, Châu Trạch đi anh ta đi, Châu Trạch không đi anh ta cũng nghe theo mà dừng lại.
Lần đầu tiên xuống địa ngục khiến anh ta khẩn trương hơn nhiều so với lần đầu tiên đi máy bay, rất sợ bản thân không cẩn thận làm xấu mặt.
Cũng không lâu lắm.
Một làn gió thơm kéo tới.
Đúng vậy.
Không sai.
Là làn gió thơm.
Quỷ sai khác với ác quỷ thông thường chạy trốn ra ngoài được.
Có điểm giống với quân đội chính quy và đám ô hợp.
Sau khi ác quỷ trốn đi, linh hồn sẽ lộ ra dáng vẻ sau khi bị tra tấn ở âm ty, rất khó thay đổi.
Mà đám quỷ sai lại có thể "dịch dung".
Đây cũng có thể coi là một trong những phúc lợi mà địa ngục cấp cho nhân viên công vụ cơ sở, dù sao thì phúc lợi không tốn tiền cũng là thứ lãnh đạo thích phát ra nhất.
Chỉ là.
Vị này thậm chí ngay cả "nước hoa" cũng lôi ra, thật đúng là kỳ quái.
Ngẩng đầu, nhìn lại, là một người phụ nữ nhìn quen mắt, mặc váy trắng, đứng bên ngoài đình đài, có cảm giác như người ấy đang nhìn.
- Này, tôi phát hiện một món đồ tốt, chúng tôi không lấy được, cùng đi chứ?
Người phụ nữ mở miệng hô lên.
Lão Trương yên lặng.
Châu Trạch lại cười cười.
Lão Trương là tên giảo hoạt, lăn lộn trong giới cảnh sát hình sự hai mươi năm, ông chủ Châu lại sớm không phải chim non.
Tùy tiện đặt bẫy đã muốn hai người bọn họ chui vào, hiển nhiên không quá thực tế.
Thấy hai người đều không có phản ứng.
Người phụ nữ bỗng nhiên quỳ xuống.
Thét to:
- Cứu tôi, van cầu anh mau cứu tôi!
Lúc trước, bởi vì danh tiếng, cho nên người phụ nữ chủ động tìm Châu Trạch kết nhóm.
Lúc này, cũng là vì danh tiếng, cô ấy hy vọng Châu Trạch có thể cứu mình một lần.
Châu Trạch đứng lên, sắc mặt ngưng trọng, hỏi:
- Cô bị khống chế?
Người phụ nữ dùng sức gật đầu.
Trong mắt Châu Trạch lộ ra vẻ ân cần.
Quả nhiên là lòng nhiệt tình bộc lộ trong lời nói.
Sau đó.
Ông chủ Châu lập tức kéo cánh tay lão Trương trực tiếp đi nhanh về phía ngược lại.
Lưu lại người phụ nữ nhìn bóng lưng hai người.
Một mình xốc xếch trong gió...
- Khặc khặc, đồ ăn đưa tới cửa còn muốn chạy, có thể không chạy được...
Bỗng nhiên trong miệng người phụ nữ phát ra giọng nam âm nhu.
Ngay sau đó.
Linh hồn của nữ quỷ sai trực tiếp tan vỡ.
Hóa thành bụi, cuối cùng bị người đàn ông âm nhu hút sạch vào trong mũi.
- Phù...
Thân thể người đàn ông âm nhu hơi run lên.
Quả thực là thoải mái tới phát run.
- Một vị tiểu phán quan duy nhất còn đang ở bên ngoài, trong phế trong, khắp nơi đều là tôm tép nhãi nhép, vừa lúc có thể lấp đầy dạ dày mình!
Thân hình người đàn ông âm nhu chợt lóe.
Trực tiếp xuất hiện trước mặt Châu Trạch và lão Trương.
Lão Trương bị Châu Trạch kéo giật lại.
Bắt đầu lùi về phía sau.
Châu Trạch thì chủ động đi lên nghênh đón!
Thật ra.
Có rất nhiều chuyện, khi bạn làm, căn bản không kịp đi suy tính, cũng tỷ như lúc này.
Ngay từ đầu Châu Trạch đã muốn để một đám quỷ sai khác khống chế người phụ nữ kia, cho nên anh không muốn rơi vào trò chơi "tranh quyền đoạt lợi" ấu trĩ của đám nhóc con này.
Nhưng lúc này.
Khi người đàn ông âm nhu trước mặt vừa xuất hiện.
Châu Trạch đã biết chuyện này không bình thường.
Đây không phải tôm tép nhãi nhép.
Đây ít nhất cũng là một con cá mập!
Sức mạnh bàng bạc gào thét mà đến.
Như một ngục giam.
Trực tiếp ngã ép xuống!
Phảng phất như bên dưới bức tường này.
Cho dù là nhân vật nào, cũng chỉ có thể chờ bị đè nát như kiến.
Ông chủ Châu chỉ mới vừa kịp vung mười móng tay chém ra.
Cả người đã bị khí lãng như "bài sơn đảo hải" kia trực tiếp đánh bay.
- Rầm!
Lão Trương đưa tay có ý muốn kéo Châu Trạch lại.
Lại bị Châu Trạch cuốn đi, cùng ngã rầm trên mặt đất.
Linh hồn hai người đều có chút không ổn định, nhất là lão Trương, đã bắt đầu trở nên hơi mơ hồ.
Hai người không trực tiếp tiêu tan thành mây khói, vẫn là nhờ đối phương cố ý lưu thủ, lo lắng bản thân sẽ đánh tan thức ăn, từ đó bản thân cũng không ăn được nữa.
Người đàn ông âm nhu vừa chuẩn bị tiếp tục tiến lên ăn cơm.
Chợt dừng bước lại.
Hơi kinh ngạc mà nhìn xuống phía dưới.
Phát hiện một sợi dây đỏ nơi ngực mình vậy mà đã nứt ra.
- Hí... ...
Lúc này, người đàn ông âm nhu quỳ một gối trên mặt đất.
Bắt đầu cưỡng ép phong ấn thương thế của mình.
Nhưng thương thế rút dây động rừng, vậy mà những vị trí thương thế còn lại cũng bắt đầu không ổn định.
Làm sao có thể!
Người đàn ông âm nhu không nghĩ tới.
Là móng tay của Châu Trạch.
Mới vừa rồi vạch ra một đạo tơ máu.
Khiến cho anh ta rơi vào tình trạng túng quẫn như vậy.
Châu Trạch bò lên.
Nhìn người đàn ông âm nhu quỳ gối trước mặt mình.
Lần này.
Ông chủ Châu không chạy, cũng không muốn chạy, bởi vì anh biết rõ, phải bảy ngày sau cửa chính mới có thể bị mở ra, hiện tại cho dù mình có chạy cũng chỉ có thể chạy quanh phạm vi cung điện này.
Tên trước mắt.
Không biết lai lịch ra sao.
Lại mạnh mẽ đến đáng sợ.
Nếu để anh ta hồi phục xong.
Trong phạm vi nhỏ thế này, chắc chắn bản thân mình không cách nào thoát khỏi sự tìm kiếm và truy sát của đối phương.
- Rống!
Châu Trạch gầm một tiếng giận dữ.
Hai cái nanh hiện rõ ra.
Trên linh hồn cũng hiện lên một tầng màu xanh.
Oán niệm.
Nguyền rủa.
Tai ách.
Các loại lực lượng thuộc tính tiêu cực bắt đầu tiết ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận