Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 575: Trời cũng muốn mưa

Hứa Thanh Lãng và người phụ nữ kia dừng bước, mặt đối mặt, giống như muốn tạm biệt, có thể nhìn ra, hai người trò chuyện rất thoải mái, rất có cảm giác lưu luyến khi chia tay.
Có điểm giống với các cặp đôi thời đại học, sau khi đi xem phim buổi tối về, chợt phát hiện cửa ký túc xá đã đóng, bọn họ chỉ còn cách ra khách sạn thuê phòng, hứa hẹn sẽ chỉ cọ cọ mà không làm gì cả.
Châu Trạch gạt bỏ tàn thuốc, nói:
- Thương thế của cậu khôi phục thế nào rồi?
- Một thành.
Bé trai nói.
- Vì sao lại chậm như vậy?
- Tốt, hiện tại tôi lập tức đi giết người hút máu để thực lực khôi phục.
Châu Trạch cúi người, nhìn nhìn cậu bé này, cậu ta rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.
Cậu ta nói thật.
Chỉ cần Châu Trạch gật đầu.
Đêm nay cậu ta sẽ lập tức đi giết người.
- Sau này, không được tôi cho phép, không thể tùy tiện giết người. Cậu là cương thi, cấp bậc còn không thấp, tuy rằng hiện tại cậu đi theo bên cạnh tôi, nhưng ai cũng không dám bảo đảm tương lai sẽ thế nào.
- Đặc biệt nơi này còn là đô thị, là nơi mật độ dân số cao.
Có một câu Châu Trạch còn chưa nói, đó chính là nếu thật sự làm như vậy, rất dễ bị sét đánh.
Bé trai ngẩng đầu nhìn Châu Trạch, híp nửa mắt, mang theo ý trào phúng, tựa hồ muốn nói vậy anh còn cởi quần đánh rắm?
- Một thành đã đủ rồi, dù sao thì cậu cũng giỏi chịu đánh.
Chịu đánh cũng là một ưu điểm.
Đặc biệt là ưu điểm này còn được Châu Trạch đích thân chứng kiến.
Thúy Hoa ngày xưa chỉ mới vừa ăn "một viên đường" đã ngã gục, bé trai này ăn những tám viên, thế mà vẫn có thể tiếp tục cắn chết một đầu cương thi Mãn Thanh đang nổi nóng.
Châu Trạch ném đầu thuốc lá trên mặt đất.
Bên kia, Hứa Thanh Lãng mới vừa tạm biệt người phụ nữ kia.
Sau đó bước về phía phòng đọc sách.
Người phụ nữ thì đi tới đối diện, dường như cô ấy định đi bắt xe.
Châu Trạch nói thẳng:
- Theo dõi người phụ nữ kia, không nên bị cô ta phát hiện, nhìn xem có dị thường gì.
- Tốt.
Bé trai đi rồi.
Hai đùi chạy nhảy trên đường.
Thoạt nhìn rất hoạt bát, rất hiếu động.
Khi cậu ta đi lướt qua bên cạnh Hứa Thanh Lãng, Hứa Thanh Lãng còn cố ý nhìn thoáng qua đứa bé đáng yêu này.
Hứa Thanh Lãng còn chưa biết đây là đồng liêu mới gia nhập hôm nay.
Châu Trạch cảm thấy, sau khi có tiểu cương thi thực sự rất tiện.
Có thể đánh.
Có thể chịu đánh.
Hơn nữa có chết cũng không đau lòng.
Quan trọng nhất là, chớ nhìn dường như cậu ta vẫn luôn sống tháng ngày ngăn cách với đời, khác hẳn với đám hồ ly trắng dám mở club ở đô thị nhân gian, nhưng người ta không phải đần độn thật sự.
Trên thực tế.
Nhân loại được xem là tồn tại có thọ mệnh chỉ chừng 100…
Lại đi khinh bỉ chỉ số thông minh của một đầu sinh vật mấy trăm tuổi.
Vốn là một chuyện rất ngu xuẩn.
Ông chủ Châu đưa chân giẫm lên tàn thuốc, đột nhiên cảm thấy mang bé trai ra ngoài thực sự là một quyết sách rất anh minh.
Thậm chí mình đã có thể suy ra, sau này khi bản thân mình nằm trên ghế sofa trong phòng sách phơi nắng uống cà phê xem báo chí, nếu lão đạo hay luật sư An chạy tới bẩm báo, nói bản thân gặp phải phiền toái gì.
Châu Trạch hoàn toàn có thể.
Cười cười với người bên ngoài phòng sách, đồng thời ném bé trai ra.
- Đang nghĩ gì vậy, khóe miệng đều vểnh lên.
Hứa Thanh Lãng vỗ vỗ bả vai Châu Trạch, đánh thức Châu Trạch từ trong tương lai cá muối mặc sức tưởng tượng.
- Cái gì vểnh lên?
Châu Trạch vừa hỏi vừa nhìn xuống.
- Làm gì vậy?
Hứa Thanh Lãng lùi về phía sau một bước, kẹp chặt hai chân.
- Anh đang mặc quần jean, còn có thể gắp ra một cái khe…
- Tôi nói này lão Châu, anh vừa trở về, nhưng vì sao tôi cứ cảm thấy có điểm gì là lạ…
Châu Trạch cười cười.
Duỗi tay nắm lấy bả vai Hứa Thanh Lãng.
Sau đó khẽ cong eo, cưỡng ép kéo Hứa Thanh Lãng xoay người, nhìn về phía phương hướng người phụ nữ kia rời đi. Người phụ nữ đã ngồi lên xe, đương nhiên bọn họ không nhìn thấy, bé trai cũng đã chạy xa, hai người cũng không nhìn thấy.
Châu Trạch dùng sức.
Bình thời ông chủ Châu là người có thể tiết kiệm sức lực thì sẽ không sử dụng sức lực.
Cho nên khi anh dùng lực mạnh, đại biểu cho hiện tại anh đang tức giận.
- Đừng nói cho tôi, anh đã quên người phụ nữ kia lớn lên giống ai!
Châu Trạch thấp giọng vặn hỏi.
Hứa Thanh Lãng mím môi.
Không nói chuyện.
- Tôi biết hải thần lần trước, anh và cô ta có chút liên quan, nhưng hẳn đầu óc anh còn thanh tỉnh, dung mạo của người phụ nữ này giống cô ta như vậy, hẳn anh phải nhận ra mới đúng.
- Tôi đã điều tra thân phận của cô ta, hôm qua tôi đã thử nhờ lão Trương tra xét giúp tôi, không có vấn đề gì.
- Lão Hứa, anh không đơn thuần như vậy chứ?
- Lão Châu.
- Ừm.
- Chuyện này anh có thể không quan tâm tới, để tôi tự giải quyết không?
Châu Trạch mím môi.
Anh rất muốn nói.
Chính cậu có thể giải quyết sao? Cậu có năng lực giải quyết sao?
Nhưng lời này có chút thương cảm, hơn nữa nói ra rất có thể sẽ tổn thương mối quan hệ, rất khó có thể phục hồi như cũ.
Đúng vậy.
Dường như từ sau khi phòng sách dời từ địa phương vắng vẻ đến Phố Nam.
Theo đám người tiểu loli, lão đạo, luật sư An không ngừng đến và gia nhập.
Cảm giác tồn tại của Hứa Thanh Lãng từ từ tan biến tới gần như không thể nhận ra.
Cậu ta vẫn đẹp như thế, vẫn đẹp hơn cả phụ nữ, cậu ta vẫn dưỡng da cho mình, vẫn chăm sóc đôi bàn tay mình.
Nhưng không có thể phủ nhận, nhiều khi, có cậu ta hay không có cậu ta, thật ra không có gì khác biệt cả.
Thậm chí.
Vai diễn của cậu ta cũng đã bị coi thành một "đầu bếp nữ".
Có thể làm cơm, làm cơm ngon, dường như đã thành ưu điểm duy nhất của cậu ta hiện tại, cũng chỉ có thể quét chút cảm giác tồn tại vào giờ cơm hằng ngày.
Nhưng đây chính là hải thần.
Người phụ nữ kia cùng với "Đát Kỷ" đã hại chết một nhà vài người phú ông lần trước.
Lại giống nhau như thế.
Trên thế giới này, có loại vừa khớp như vậy sao?
- Lão Hứa, anh cho rằng sự giống nhau này chỉ là một loại vừa khớp?
- Tôi không biết.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, chưa cho câu trả lời chắc chắn.
- Ngược lại, tôi tình nguyện tin tưởng xác suất có thể trúng giải đặc biệt sổ số lớn hơn, bởi vì gần đây dường như có chủ nhiệm một phòng xổ số bị nhà nước điều tra.
- Chính tôi có thể xử lý tốt.
Hứa Thanh Lãng kiên trì nói.
Châu Trạch gật đầu, được rồi, anh đã nói đến nước này rồi, nếu còn nói thêm gì nữa sẽ tổn thương cảm tình, không nói nữa.
- Anh đói bụng không? - Hứa Thanh Lãng hỏi: - Vừa trở về, chưa ăn cơm đúng không?
- Ừm.
- Tôi đã mua đồ ăn xong rồi, hiện tại trở về nấu.
- Tốt.
Hứa Thanh Lãng trở lại phòng sách nấu cơm.
Dưới sự hầu hạ của Oanh Oanh, Châu Trạch lại tắm rửa, cũng không phải hiện tại Châu Trạch không thể tự thân tắm rửa, mà vì thương thế của anh còn chưa hoàn toàn khôi phục, trên người còn một chút vết thương, khi tắm cần phải chú ý một chút.
Đương nhiên.
Tất cả đều là mượn cớ.
Nguyên nhân thực tế vẫn là vì anh muốn Oanh Oanh tắm cho mình.
Tắm rửa xong.
Trên bàn đã đầy thức ăn.
Một nồi gà hầm nấm, một phần thịt đông, một phần thịt kho tàu cá hố, có thể tính là món ăn mặn, còn có vài món chay.
Đồ ăn nhà.
Nhưng sắc hương vị đều đủ.
Người đầy cả bàn, ăn rất ngon lành.
Nhất là luật sư An, sau này anh ta không cần lo chuyện hết dịch hoa bỉ ngạn nữa, đối với chuyện "ăn", anh ta trở nên rất nhiệt tình, gần như sắp biến thành kẻ ăn hàng.
Cô gái đen và Deadpool còn chưa trở lại, cô ta gọi điện thoại về nói phải đợi tới đêm đến nghĩa trang ngắt vài thứ, cho nên sáng mai mới trở về.
Có Deadpool ở bên cạnh cô ta, ngược lại không cần lo lắng quá nhiều. Trên thực tế, chỉ cần độc trên người cô ta còn đó, không cần lo lắng chuyện cô ta sẽ hai lòng.
Thật ra cũng khéo.
Deadpool cũng được trồng ra.
Cô gái đen lại là người giỏi trồng trọt.
Hai người rất xứng.
Cũng không biết cô gái đen có thể giúp Deadpool, thay đổi anh ta một chút không, luôn chỉ cười ngây ngô dường như không phải chuyện hay.
Cơm nước no nê.
Châu Trạch ngồi trên ghế sofa, nhìn đường phố giăng đầy đèn neon phía ngoài, người đến người đi tấp nập.
Luật sư An ngồi đối diện Châu Trạch, anh ta gác chân, hình tượng gì cũng không có.
Lúc này, Oanh Oanh bưng cà phê cho Châu Trạch lên trước.
Luật sư An thấy vậy, lấy tới, uống một ngụm, sau đó trực tiếp phun ra.
- Vì sao cà phê này lại có mùi phân?
- … - Châu Trạch.
Trong khoảnh khắc.
Oanh Oanh đưa "ly siêu bự" chứa đầy cà phê của luật sư An tới.
Luật sư An uống một hớp lớn.
Nồng nhiệt.
Còn liếm môi, hồi vị một chút.
Ngay sau đó, anh ta nhìn Châu Trạch bắt đầu uống cà phê, từng ngụm.
Trong lòng không khỏi có chút buồn bã và cảm động nho nhỏ.
Tiền của ông chủ đều dành để mua cà phê cho mình, cho nên chính anh chỉ có thể uống cà phê kém cỏi như vậy.
Lão đạo đi tới phòng bếp rửa chén dọn dẹp, có thể nói rằng, Hứa Thanh Lãng có trách nhiệm nấu cơm, lão đạo có trách nhiệm rửa chén dọn dẹp, công việc trong phòng sách khá thong thả, có thể tìm chút chuyện làm.
Tiểu Hầu Tử cầm điện thoại di động, ngồi trên bàn trà bên cạnh Châu Trạch xem phim hoạt hình, dường như đang xem Dragon Ball.
Bỗng nhiên Châu Trạch nghĩ tới điều gì.
Đưa tay ra hiệu để tiểu Hầu Tử qua đây.
Tiểu Hầu Tử nhảy qua, hơi kỳ quái nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch cầm lấy ba lô nhỏ trên người tiểu Hầu Tử, thò bàn tay vào, sau đó móc ra một xấp bùa dày.
Luật sư An lại gần, nhìn nhìn, sau đó gật đầu với Châu Trạch.
Đúng vậy.
Không sai,
Là lá bùa tổ truyền của lão đạo.
Tràn đầy ba lô nhỏ.
Nhét tràn đầy.
Này có thể thấy sự yêu thích của lão đạo dành cho con khỉ nhỏ kia.
- Không phải đâu.
Luật sư An có chút không dám tin tưởng.
Châu Trạch lại nhét lá bùa vào lại, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hầu Tử, ra hiệu cho Hầu Tử tự mình đi chơi.
Sau đó.
Châu Trạch nhấp một ngụm cà phê.
Lúc này.
Bỗng nhiên Hứa Thanh Lãng cầm điện thoại di động vội vã chạy từ trên tầng xuống.
- Tôi có việc, đi ra ngoài một chút.
Nói xong.
Hứa Thanh Lãng đẩy cửa phòng đọc sách ra, lái chiếc Nissan của cậu ta rời đi.
Ánh mắt Châu Trạch vẫn đuổi theo đuôi xe Hứa Thanh Lãng, nhìn nó dần dần biến mất.
- Làm sao vậy? - Luật sư An hỏi.
- Không sao.
Châu Trạch lắc đầu.
Một lát sau.
Khi ly cà phê siêu bự trong tay luật sư An đã gần cạn đáy, chuẩn bị kêu Oanh Oanh rót thêm cho mình thì.
Tiểu cương thi đẩy cửa phòng đọc sách ra, đi đến.
Cậu ta đi tới trước mặt Châu Trạch.
Đưa tay.
Đặt trên bàn trà.
Sau đó buông tay ra.
Rơi xuống là.
Là một xấp vảy cá thật dày.
Vảy cá sáng lấp lánh.
Châu Trạch nhìn về phía cậu ta, hỏi: - Làm sao vậy?
- Sau khi trở về khách sạn với cô ta.
- Cảm giác có cái gì đó không đúng.
- Tôi tiến vào, bắt lấy cô ta.
- Cô ta biến mất trong bồn tắm.
- Chỉ bắt được thứ này.
Châu Trạch đưa tay, nắm lấy một mảnh vảy cá cầm trong tay.
Không nói gì.
Ngoài cửa sổ.
Hình như gió nổi lên.
Người đi trên đường cũng bước nhanh hơn.
Xem ra.
Là trời muốn mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận