Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 681: Chơi thoát! (1)

Bé trai chuẩn bị đánh người.
Cậu bé quyết định chọn mấy gia trưởng đánh một trận.
Cậu bé nhỏ như vậy.
Là vì khi cậu bé chết, tuổi còn rất nhỏ.
Sau khi biến thành cương thi vóc dáng sẽ không phát dục hơn.
Nhưng cậu bé không ngốc, bất kỳ tồn tại có năng lực tư duy nào, để nó sống năm trăm năm, trên cơ bản muốn có trí thông minh hơn người bình thường là không thành vấn đề.
Cho nên.
Sau khi cậu bé thử thế vào giá trị quan của lão đạo.
Dựa theo lý giải của chính bản thân.
Tìm tới đối tượng chính mình muốn đánh.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt.
Bắt đầu có hào quang màu đen lưu chuyển.
Khí cơ cũng bị tác động.
Vừa lúc một cặp gia trưởng đi về phía phòng vệ sinh, rất tiện hạ thủ.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Một luồng uy áp bỗng nhiên phủ xuống.
Trực tiếp rơi xuống trên người cậu bé.
Uy áp không nặng.
Không để bé trai trực tiếp bị đè trên mặt đất.
Thậm chí.
Bé trai khẽ ngẩng đầu lên.
Luồng uy áp kia đã dễ dàng bị cậu bé đánh tan.
Thật thú vị.
Bé trai thu hồi nắm đấm.
Đánh người thường, ngộ nhỡ đánh người ta tiêu đời, ông chủ sẽ trách cứ.
Nhưng nếu đó không phải người bình thường, vấn đề cũng không lớn.
Rất hiển nhiên.
Trong lớp huấn luyện nho nhỏ này.
Thật sự chính là "trân tàng phong phú" .
Bé trai trực tiếp lên tầng ba, tầng ba là phòng làm việc của các giáo viên, còn có mấy phòng học trống. Chẳng qua rất hiển nhiên, gần đây lớp huấn luyện không khuếch trương cũng không chiêu sinh, trong mấy phòng học trống này ngày ngay cả bàn ghế cũng không có.
Đẩy cửa một phòng làm việc.
Bên trong không có ai.
Sau khi đi vào.
Bé trai phát hiện bên trong treo đầy cờ thưởng.
- Đào lý bất ngôn hạ tự thành hề.
(1) Đào lý bất ngôn hạ tự thành hề: Cây đào cây mận không nói lời nào, nhưng lại cho hoa thơm, trái ngọt thu hút rất nhiều người tới gốc cây, khiến cho dưới gốc cây người đi thành một con đường nhỏ. Cũng như người có đạo đức cao thượng, nghiêm khắc với bản thân mà khoan dung lấy thiện đãi người, tự nhiên sẽ có thể cảm hóa được người khác, tự nhiên sẽ được người khác tôn trọng.
- Giáo thư dục nhân đức cao vọng trọng.
- Mười năm trồng cây trăm năm trồng người.
Hẳn cờ thưởng này do gia trưởng của các học sinh trong lớp huấn luyện khoá trước đưa tới.
Rất hiển nhiên.
Tuy lớp huấn luyện này không có quá nhiều học sinh.
Nhưng vẫn có thể duy trì sinh mệnh lực thịnh vượng.
Hơn nữa danh tiếng của nhà trường trong giới giáo dục cũng tốt vô cùng.
Cũng không cần quảng cáo gì.
Dựa vào bản thân các gia trưởng tự đi giới thiệu đã có thể bảo đảm tài nguyên học sinh.
Dù sao.
Vào niên đại này.
Muốn tìm được thiên chi kiêu tử vừa có nhân phẩm ưu tú vừa có học thức xuất sắc, có thể nắm chắc thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa hơi khó.
Nhưng vẫn là trong tiểu khu, muốn tìm mấy đứa nhóc trầm mê trong trò chơi, không chăm lo học hành.
Quả thực là vừa nắm đã nắm được một bó to.
Thậm chí.
Không ít người vì nghỉ học, tuổi tác lại không lớn, chỉ vị thành niên, còn chưa đủ tuổi ra ngoài tìm việc, cha mẹ lại luôn bận rộn, điều gia đình cũng khá, không cần con nhỏ phải ra ngoài kiếm tiền phụ giúp gia đình, vừa không muốn quản giáo vừa không muốn để đám nhỏ tiếp tục lêu lổng ngoài đường gây chuyện, sợ có ngày sẽ gây chuyện lớn tới phải vào tù.
Vì vậy cha mẹ dứt khoát tống con em mình vào trại như thế này để cải tạo lại.
Con cái không nghe lời.
Thì giật điện một lần là được rồi.
Mà thứ thật sự hấp dẫn sự chú ý của cậu bé.
Chính là một bức tranh thuỷ mặc được treo chính giữa tường.
Trong bức tranh là một lão già cầm quyển sách ngồi dưới tàn cây.
Phía dưới là một đám đồng tử đang ngồi.
Lão già đang giảng bài.
- Mày ở nơi này.
Bé trai đi tới trước bức tranh.
Đưa tay đặt lên trên người lão già trong tranh.
Trong lúc nhất thời.
Bức hoạ bắt đầu xuất hiện vết đen.
Dường như lão già trong tranh bắt đầu chuyển động.
Thân thể bắt đầu càng lúc càng lớn.
Gần như chiếm trọn nửa chiều dài bức tranh.
- Tà ma ngoại đạo, dám dương oai ngay chốn thư hương này!
- Cần phải biết ngẩng đầu ba thước có thần minh.
- Cần phải biết người đọc sách chúng ta nuôi một thân hạo nhiên chính khí!
Giọng nói to rõ.
Nếu người đến đây là tên ăn trộm, gặp phải tình cảnh như vậy
Rất có thể sẽ trực tiếp bị dọa khóc.
Thậm chí lòng xấu hổ còn bị mở rộng vô hạn, cuối cùng quỳ rạp dưới đất sám hối.
Nhưng bé trai không phải kẻ trộm, tuổi của cậu bé đã cao, phẩm cấp cũng cao hơn.
Với tư cách là kim bài đả thủ hàng đầu dưới quyền ông chủ Châu trong phòng sách hiện nay.
Nếu người trong bức họa chỉ tùy tiện lừa gạt một chút, cậu ta đã hỏng mất.
Vậy rất có thể ông chủ Châu sẽ để bản thân mình đi tìm một miếng đậu hũ đập đầu chết đi cho rồi.
- Tà ma ngoại đạo?
Khóe miệng bé trai lộ ra nụ cười mỉm.
Móng trên tay dài ra.
Một tiếng vang thanh thúy.
Bức hoạ bị cắt thành hai nửa.
Vậy mà.
Bức hoạ lại không rơi trên mặt đất, ngược lại phiêu đãng giữa không trung, lại một lần nữa được dính liền với nhau.
Mực nước trong tranh bắt đầu lan tràn.
Từng đoàn từng đoàn.
Từng đạo.
Giống như đất bằng nổi lên rung động.
Ông lão cầm quyển sách trong tay.
Từ trong tranh nhảy ra.
Trực tiếp vỗ về phía trán của bé trai!
- Bốp!
Vỗ trúng.
Bé trai cũng không tránh né.
Cậu bé chỉ bình tĩnh nhìn lão già trong tranh xuất hiện trước mặt.
Giống như đang nhìn một tên quê mùa.
Ngay từ đầu ông lão còn tràn đầy tự tin.
Lúc trước lão ta cảm ứng được sát ý của bé trai, vì thế mới tản ra uy áp xem như cảnh cáo bản thân mình.
Sau lại quát lớn cộng thêm hiện tại là công kích mình.
Đều có vẻ tự tin như vậy.
Bé trai lại cảm thấy muốn cười.
Bởi vì dường như lão già này vốn không hiểu được.
Rốt cuộc chênh lệch giữa song phương.
Khủng bố tới mức nào!
Cậu bé là cương thi.
Đại cương thi đã sống mấy trăm năm!
Cậu bé không phải con mèo con chó có thể tùy tiện xử lý!
- Rống!
Răng nanh lộ ra.
Gầm lên giận dữ!
Trong nháy mắt.
Bức hoạ bắt đầu run lên.
Bóng dáng lão già trực tiếp tiêu tán.
Cuối cùng.
Lại một tiếng vang thanh thúy.
Bức hoạ rơi trên mặt đất.
Trong bức họa.
Lão già vốn cầm quyển sách dạy dỗ học sinh, lúc này lại trực tiếp trốn phía sau cây đại thụ, chỉ lộ ra một chút ống tay áo, run lẩy bẩy!
Bé trai thở dài.
Lúc này.
Cậu bé mới ý thức được.
Dường như từ sau khi được ông chủ mang từ khe núi vào đô thị.
Tính tình của bản thân đã càng lúc càng mờ nhạt.
Nếu là trước đây, rất có thể bản thân mình chỉ cần đứng ở nơi này.
Đoán chừng đã có thể trực tiếp dọa lão già kia xịu xuống.
Nào có thể để lão ỷ vào thân phận của mình mà dám chạy tới trêu chọc bản thân?
Loại biến hóa này.
Không thể nói là thích, đương nhiên, bé trai cũng không cảm thấy chán ghét.
Cậu bé đã từng nói chuyện này với luật sư An.
Luật sư An trả lời: Như vậy rất tốt.
So với loại người chỉ cần hơi nhảy một chút đã phải sợ hãi có thiên lôi phủ xuống.
Lúc này, nếu có thể thực sự học được cách thu liễm khí tức của mình, lấy tâm bình tĩnh vào đời, cũng có thể tính là một loại tiến bộ trên tâm cảnh.
Lúc đó bé trai đã hỏi luật sư An.
Có phải mỗi ngày ông chủ đều đang tu luyện tâm cảnh hay không.
Luật sư An có chút buồn vô cớ.
Thở dài.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận