Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1649: Sống sót (2)

Bởi vì trong suốt quá trình thực hiện thủ thuật, tương đương với việc tình trạng của lão Hứa không ngừng chuyển biến tốt hơn, cho nên mới có thể chống đỡ được lâu đến như vậy, nếu không, dựa theo tình huống trước khi chưa được xử lý, nhất định lão Hứa không thể nhìn thấy được mặt trời ngày hôm nay.
Cho dù coi như “phẫu thuật” rất thành công, nhưng thương cân động cốt cũng phải mất một trăm ngày, nhất là lại còn là kiểu phẫu thuật về linh hồn, sau khi phẫu thuật xong, cụ thể có thể khôi phục được như thế nào, ngay cả bản thân Châu Trạch cũng không biết.
Nhưng ít ra, cái mạng này của lão Hứa, đã giữ được rồi.
- A, còn ngủ rất ngon đấy.
Châu Trạch theo bản năng nghĩ tới bản thân, mới phát hiện bởi vì căng thẳng và bất động trong một thời gian dài, dẫn đến việc cơ thể của anh đã có chút cứng lại.
Toàn thân cao thấp, mỗi một vị trí, đều bắt đầu tê dại hết cả rồi.
Những chuyện này vẫn chỉ là vấn đề nhỏ, một chuyện càng nghiêm trọng ra hơn chính là, việc linh lực phần vào không bù được phần ra một cách nghiêm trọng, lúc trước bởi vì tình hình vô cùng khẩn cấp, cho nên mới không ý thức được, hiện tại, hậu di chứng của việc phần vào không bù được phần ra này đã bắt đầu giống như thủy triều mà liều mạng ập tới rồi.
- Ông chủ, tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi đi, nơi này để tôi dọn dẹp, ông chủ, anh muốn ngất thì cứ thoải mái tự nhiên mà ngất đi.
Châu Trạch gật đầu một cái, có Oanh Oanh ở bên cạnh, anh thật sự có thể thả lỏng tuyệt đối, nhưng vẫn cố gắng gượng chịu được việc thiếu tinh lực mà nhắc nhở:
- Nhớ tắm giúp tôi trước.
- Được rồi, ông chủ.

Chuyện trong khách sạn, đám người luật sư an vẫn đang ở bên hồ không hề hay biết.
Bọn họ làm việc thẳng đến lúc buổi sáng, mới xác nhận được cuối cùng nơi này cũng đã bị quét sạch một cách triệt để rồi.
Nhìn một vài nhân vật phản diện trong phim, đám nhân vật đại phản diện đó vẫn luôn ưa thích chuyện để lại một mầm lửa cho phe chính nghĩa, đợi sau này, chính một mầm lửa nhỏ cũng có thể thiêu cháy cả đồng cỏ.
Ở chỗ tiệm sách thì vẫn luôn chú trọng việc diệt cỏ tận gốc, kiên quyết không để cho loại chuyện máu chó thế này xảy ra ở trên người mình.
Sau khi tất cả mọi người ra ngoài.
Canh Thần bắt đầu chịu trách nhiệm việc hủy diệt cửa vào của khe nứt này.
Đều là bị thương như nhau.
Tiểu loli lại có thể ở lại Thông Thành dưỡng bệnh.
Canh Thần anh ta thì vẫn bị cưỡng chế mang qua đây.
Địa vị và đãi ngộ là do bản thân tự tranh thủ.
Trước đó, thái độ của Canh Thần với tiệm sách là kiểu như gần như xa, vậy cũng chớ trách vào một số thời khắc thì phía bên tiệm sách cũng chẳng nói đến chuyện tình người.
Sau khi hủy diệt lối vào của khe nứt.
Luật sư An lấy ra một chai Mirinda ướp lạnh từ trong tủ lạnh nhỏ bên trong xe.
Sảng khoái uống một ngụm.
Lau miệng một chút.
Lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Ngày hôm nay ấy, thật là nóng mà, các anh em, đi xuống bờ hồ tắm rửa sạch sẽ một chút, các người đi trước đi, xe do tôi đặt sẽ lập tức tới ngay đấy.
Thứ như Vương tọa bạch cốt này, xe con thông thường nhất định không thể chứa được, luật sư An đã cố ý gọi một chiếc xe tải tới.
Trước tiên trở về lân cận khách sạn, tìm một nơi đặt ở đó, tiếp theo đích thân bọn họ sẽ vận chuyển về Thông Thành.
Trương lão đầu và lão Trương, hai người đều rất ăn ý dứt khoát cởi bỏ quần áo nhảy xuống hồ tắm.
Hai ông cháu còn chà lưng cho nhau, rất tình cảm.
Lão đạo mang theo tiểu Hầu Tử, cũng xuống nước, lại thêm một khung cảnh ấm áp gia đình hạnh phúc.
- Anh cũng xuống tắm một phen đi, tôi chà lưng giúp cho anh?
Luật sư An đưa tay chọc chọc thằng bé trai một cái.
Thằng bé trai lắc đầu một cái.
- Sao lại không thích sạch sẽ như vậy chứ, bé trai mà không thích sạch sẽ thì làm sao có con gái thích được chứ.
- Cái này gọi là vị nguyên bản.
- Ha ha, tôi thật sự không nghĩ tới khẩu vị của Lâm Khả lại nặng như vậy.
Luật sư An tựa người vào trên thân xe, quay đầu nhìn vào bên trong cửa sổ xe một phen.
Lão Đới – người chỉ còn lại nửa khúc – vẫn còn đang vặn vẹo theo bản năng ở trên ghế sau xe.
- Đông đông đông!
Luật sư An đưa tay gõ cửa sổ xe một cái, nói:
- Này, này này, anh đang nhỏ nước khắp nơi đấy, đến khi về tôi còn phải trả xe đấy.
Lúc này lão Đới đã không nhúc nhích nữa.
Luật sư An cũng không thèm để ý đến anh ta.
Bỏ đi quần áo, chỉ còn sót lại một cái quần cộc, cũng chạy về mặt hồ ở phía trước mặt.
Bên trong xe.
Lão Đới đã chấm dứt việc giãy dụa, anh ta đang có rúc ở bên cạnh cửa xe.
Hai con ngươi nhỏ như hạt đậu thỉnh thoảng có chất lỏng nhỏ giọt xuống.
Không có, đều đã mất hết rồi, nhà đã không còn, tộc nhân cũng mất hết rồi.
Anh ta nhắm mắt.
Để cho nước mắt của mình không tiếp tục chảy ra làm bẩn xe.
Nhưng trong đầu.
Lại không tự chủ được mà hiện ra một màn bản thân trước lúc lên đường.
Anh ta quỳ xuống trước Vương tọa bạch cốt.
Lão tổ tông với dáng vẻ gã người hầu trên người mặc trang phục màu xanh lục hiện ra.
Tay của lão tổ rất dịu dàng mà đặt ở trên mặt anh ta.
Mang tới.
Không chỉ là tình yêu thương ấm áp tới từ trưởng bối.
Còn có lực ăn mòn kinh khủng giống như là acid, mặt mũi của anh ta, bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo và thối rữa, từng đống dịch mủ màu xanh bắt đầu chảy tràn ra, trong không khí, cũng bắt đầu tràn ngập từng trận hôi thối.
- Đau không?
- Không đau.
- Đừng giả vờ.
- Đau.
- Đau thì đúng rồi, có thể đau, có nghĩa là con còn sống, bộ dạng này của ta, hiện tại muốn đau, cũng không đau được.
- Vâng
- Con phải sống sót.
- Vâng.
- Cố gắng sống sót.
- Vâng.
- Học theo ta năm đó, sống sót thật tốt.
- Vâng.
- Sống sót thay cho tất cả mọi người chúng ta.
- Vâng!

Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ trên mạn thuyền.
Lữ Văn Lượng chậm rãi tỉnh lại.
Ari nằm ở bên cạnh của anh ta, dường như cũng bị động tác của anh ta kinh động tới, cũng tỉnh lại, cô ta theo thói quen mà đưa cánh tay ra một cách thân mật, muốn một “nụ hôn chào buổi sáng”.
Lữ Văn Lượng mỉm cười hôn một cái lên gương mặt của Ari, dịu dàng đẩy nữ thư ký ra, chuẩn bị rời giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận