Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 903: Đòi mạng, đòi nợ?

Không có lời mở đầu gì.
Cũng không có lưu luyến sau cùng gì đó.
Luật sư An còn chưa chạy đến dưới lầu.
Lão đạo còn chưa chạy vào cửa ký túc xá.
Ông chủ Châu mới vừa chống ba tong vẫn chưa di chuyển được mấy bước.
Cô gái.
Nhảy xuống…
Cô ấy không phải đến để khóc kể.
Cô ấy không cần giải thoát tình cảm gì đó, cũng không yêu cầu khơi thông tâm trạng gì đó, không phải thay đổi nhân sự tranh chấp tiền lương gì đó.
Cô ấy đã giải thích rốt cuộc quả quyết có nghĩa là gì.
Diễn đạt chuyện nhảy lầu này cực kỳ cô đọng dứt khoát.
Thậm chí.
Ngay cả những người la ó cùng quan tâm ở bên dưới.
Cũng không kịp phát huy.
- Ba!
Rất nhiều người đều sẽ hiếu kỳ, lúc nhảy lầu rơi xuống mặt đất, rốt cuộc sẽ có tiếng gì?
Ở đây có một ví dụ.
Bạn ném hơn trăm cân thịt heo từ trên lầu xuống sẽ có âm thanh gì.
Thật ra thì cũng không khác biệt lắm.
Máu tươi.
Bắt đầu nhuộm đẫm màu sắc của đêm nay.
Một đêm này.
Bên trong tòa nhà ký túc xá nữ sinh này.
Đã định trước là sẽ có rất nhiều người mất ngủ.
Châu Trạch không đi vào trong nữa, Lâm Ức thét lên lao vào trong.
- Quan hệ của Tiểu Ức cùng Tiết Ngọc Anh rất tốt, Ngọc Anh là đội trường đội hùng biện của trường, là học tỷ của Tiểu Ức.
Trần Nhã không nhúc nhích, cô ấy chẳng qua chỉ đứng ở bên cạnh Châu Trạch.
Châu Trạch lần nữa ngồi trở lại trên ghế dài, lấy tay che miệng của mình ho khan, sau đó lặng lẽ rút ra một điếu thuốc, châm lửa, thông qua kẽ hở của khẩu trang mà nhét vào trong miệng.
Dù sao cũng là buổi tối, có những thứ này che giấu, đủ để cho người chung quanh không thấy rõ hiện tại rốt cuộc khuôn mặt của anh kinh khủng như thế nào.
Trần Nhã lại cũng đến đây ngồi ở bên cạnh Châu Trạch.
Dựa rất gần vào Châu Trạch.
- Cách tôi xa một chút.
Châu Trạch mở miệng nói.
Cô gái này, cho anh một loại cảm giác khác thường, anh không thích tiếp xúc quá gần với bất kỳ người không quen biết nào.
- Trước đây, lúc anh vén chăn của tôi lên, cũng không nói những lời như vậy.
Trần Nhã hoàn toàn không quan tâm cảnh cáo của Châu Trạch, hơn nữa trực tiếp nói ra chuyện xấu hổ mang theo chút mập mờ giữ hai người lúc trước.
- Cô không đến xem bạn học của cô một chút?
- Muốn ngồi cùng anh một chút.
- Cô có bệnh?
- Có bệnh, giống như phải là anh, lần trước lúc anh tới, mang không phải là tay giả chứ?
Nghe vậy.
Châu Trạch đưa tay.
Một phát bắt lấy cổ của Trần Nhã.
Ép cô ta xuống dưới vị trí phần hông của chính mình.
Đồng thời đưa miệng mình tiến tới bên tai Trần Nhã.
Chẳng qua là.
Trần Nhã không phản kháng.
Cho nên mặt của cô đối diện với bên dưới.
Thậm chí Châu Trạch có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp từ hơi thở của đối phương.
Ông chủ Châu không sợ lạnh.
Cho nên cho dù là ngày mùa đông, anh cũng chỉ mặc quần mỏng cho mùa hạ, đương nhiên không có thói quen mặc quần dài.
- Nghe đây, tôi đã từng nhìn thấy chân của cô, nhưng cô đừng nghĩ đến chuyện không kiêng kỵ ở trước mặt tôi, cô cho rằng cô rất đặc biệt sao?
- Anh thích loại phương thức thô lỗ này sao?
- Cái gì?
- Hay là loại ở trước mặt mọi người như thế này?
- Cô….
Trần Nhã đưa tay ra.
Bắt xuống phía dưới.
Châu Trạch chợt nắm tóc của cô ta, kéo giật về sau một cái, thân thể Trần Nhã rời khỏi người anh.
Trần Nhã lắc đầu một chút, đưa tay chỉnh lại tóc của mình một chút, cô nàng không phải loại hình quá gầy, mang theo chút nở nang, thành thật mà nói, là loại khẩu vị mà Châu Trạch thích.
Nhưng Châu Trạch thích con gái ngốc một chút, ít nhất lúc tiếp xúc với anh, phải là kiểu ngốc như vậy.
Nhưng cô nàng này, hiển nhiên không thuộc về loại này.
Cô ta quá rõ ràng rồi, nếu như lần đầu tiên gặp mặt là mang theo chút ướt át lúng túng, như vậy lần này, vào lúc này, cô ta đã lộ ra sự chủ động, đủ để cho Châu Trạch sinh ra cảnh giác.
- Chỉ là tôi có cảm giác thân cận với anh, tôi cũng không có cách nào, thật ra thì, tôi cũng không phải là loại con gái nói năng tùy tiện.
- Cô như thế này coi như là thổ lộ sao?
- Coi là vậy đi, thật ra thì, lần trước ở trong ký túc, vào lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi cũng rất có cảm giác.
- Ngay vừa mới rồi, tôi nắm tay anh, sau đó lúc anh gắn trở lại, cảm giác mãnh liệt hơn rồi.
Vừa nói.
Trần Nhã vắt chéo chân mình, cô nàng lại đang mặc quần jean.
- A, một người bạn học của cô vừa nhảy lầu ngã rất thảm, cô lại ở đây nói những chuyện này với tôi?
Nếu không phải là Châu Trạch có thể xác nhận cô nàng trước mắt này, xác xác thực thực là một người sống mà nói, bây giờ Châu Trạch thật sự muốn nói một tiếng: “Yêu tinh, ăn một gậy của lão Tôn ta đây!”
Nhưng vấn đề là, cô ta là một người sống.
Trên cái thế giới này, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, quả thật Châu Trạch cũng từng thấy một vài người không phải là quỷ, không phải là yêu, đều rất “lợi hại” .
Tỷ như hòa thượng đó, tỷ như cô gái da đen, thậm chí, sợi tóc nhỏ Vương Kha đó của anh cũng có thể miễn cưỡng tính vào.
Nhưng loại người như vậy, thực sự rất làm cho người ta phiền lòng.
- Ở trong mắt tôi, người chết và người sống không khác nhau gì cả.
Trần Nhã rất bình tĩnh nói.
- Ông chủ!
Luật sư An thở hồng hộc chạy ra, nhìn qua cô gái đang ngồi ở bên cạnh Châu Trạch một chút, có chút hiếu kì.
- Cô có thể lặng yên mà cút đi ngay rồi.
Châu Trạch nói chuyện không chút khách khí.
Trần Nhã gật đầu một cái, đứng dậy, rời khỏi băng ghế.
- Cô ta là ai ? Người sống nha.
Ở trong ấn tượng của luật sư An, ông chủ nhà mình hình như chỉ thích giở trò với quỷ, hứng thú đối với phái nữ còn sống, vẫn luôn thiếu thốn.
- Không biết, tên là Trần Nhã, ở chung một ký túc xá với Lâm Ức, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, anh điều tra cô ta một chút.
- Vâng. - Luật sư An gật đầu tỏ ý là mình đã ghi nhớ, sau đó lập tức báo cáo chuyện vừa rồi,
- Đến trễ một bước, tôi cảm ứng được tàn dư ở nơi đó, nhưng chính chủ vẫn đã chạy đi rồi.
- Nhanh như vậy?
Châu Trạch rất ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết.
Nếu như quỷ muốn hại người, chắc chắn phải ở lân cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận