Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1484: Anh và tôi tất cả đều là kẻ phàm (2)

Châu Trạch nghe vậy, sửng sốt một chút, đợi ba giây, sau khi xác nhận là bản thân không nghe lầm, cũng không phải là là chuyện cười nhạt nhẽo gì đó, ông chủ Châu gật đầu một cái, hiểu được thật ra thì đây chính là không thương lượng được.
Lão đầu lại lần nữa há miệng, không nói gì, nhưng độ cong của miệng, bắt đầu càng ngày càng phóng đại, thẳng đến lúc, vị trí vốn là mặt mũi, hoàn toàn đã bị cái miệng há ra kia che lấp mất, mắt mũi tai đều đã bị vặn vẹo ra đến sau ót rồi.
Theo đó.
Là một mùi hôi thối nồng đậm.
Ngay sau đó.
Một cái tay.
Từ bên trong miệng của lão đầu dò xét đi ra.
Một cái bóng từ bên trong bò ra ngoài, lộ ra nửa người trên.
Đây là một hình ảnh rất quỷ dị.
Một lão đầu há miệng.
Sau đó bóng dáng của một ông già màu đen khác từ bò ra từ trong miệng của lão đầu này.
Đúng vậy, rất rõ ràng, bóng đen kia cũng là hình tượng một ông già, mặc dù nhìn không rõ khuôn mặt lắm, nhưng cảm giác giống như là xem tranh thủy mặc trừu tượng vậy, cũng tính là đủ rõ ràng.
- Có lẽ là anh cũng không biết, thân phận của tôi là gì.
Bóng dáng màu đen kia âm u nói.
Ông chủ Châu thì theo bản năng đưa tay xoa cằm của mình.
Lão Trương cố ra vẻ trấn định vẫn đứng ở bên cạnh anh như trước.
Lão đạo thì đã rất có trách nhiệm mà dựa vào bên chỗ cửa lớn rồi, hạn mức một ngày một lá bùa từ đũng quần của ông ta đã dùng hết, thứ để dựa vào nhất cũng không còn nữa, lỡ như lát nữa đánh nhau, ông ta trực tiếp bỏ chạy không tạo thêm gánh nặng mới là sáng suốt nhất.
Trên thực tế.
Mới vừa rồi, nếu không phải có tác dụng từ lá bùa của ông ta.
Căn bản là lão thái bà đó cũng không làm ầm ĩ lên được.
Dường như mỗi một nhân vật phản diện đều rất thích chơi trò này lúc vừa mới xuất hiện: “Các người có biết tôi là ai không?”
Sau đó bày ra một đống lớn chức vụ thân phận, cuối cùng lại bị chết đến rất thảm.
Tỷ như ông chủ Châu chưa bao giờ đi ra ngoài và giới thiệu thân phận của mình với người khác:
Ông chủ của toàn bộ tiệm sách.
Chủ nhân U Minh Chi Hải.
Người thừa kế ý chí của Thái Sơn.
Kẻ kết thúc Diêm Vương.
Người thừa kế hợp pháp của Vương tọa bạch cốt.
Người thủ hộ vĩnh cửu của vạn dân địa ngục.
Người đàn ông mà cầu Nại Hà chờ đợi…
Bởi vì người cuối cùng thích chơi như vậy đã bị chính cháu của mình trở mặt đâm một dao chết sau khi ngủ rồi.
- Nếu như anh biết được tôi là ai, tôi nghĩ, anh sẽ không thể bình tĩnh như vậy mà…
- Một con chó mà tiên gia nuôi mà thôi, đắc ý cái gì chứ?
Ông chủ Châu nói lời giễu cợt, ngay sau đó nhíu mày một cái, thật giống như có chỗ nào đó không đúng.
Lời mà lão già bóng đen định nói trực tiếp kẹt lại.
Có chút khiếp sợ, có chút kinh ngạc, có chút không dám tin, phảng phất như có một quan niệm đã được định ra trước đó đã trực tiếp bị xé nát.
Giống như thể té xuống đáy vực khổ luyện thần công nhiều năm, cuối cùng cũng có chút thành tựu, vừa mới bò ra ngoài thì đã gặp được kẻ thù giết cha của mình – giáo chủ ma giáo đang dẫn theo toàn bộ hộ pháp đang ở nơi này mở tiệc BBQ.
Sau đó.
Tốt…
Đến cuối cùng.
Lão già bóng đen lại từ từ rụt trở về.
Cái miệng của lão đầu đó lại từ từ khép lên lại.
Con mắt, lỗ tai, mũi, rốt cuộc lại quay trở về vị trí vốn có của chúng.
Một lát sau.
Lão đầu dời cái mông của mình ra ngoài một chút.
Chỉ chừa lại một phần của mông còn dính lên bên rìa của ghế sô pha.
Hai tay đặt ở trên vị trí đầu gối của mình.
Mặc dù cái bụng vẫn trương phình như trước, nhưng cũng đã không còn loại hung hăng vênh váo như trước đó nữa.
Mang theo chút ngại ngùng và bất an.
Nhỏ giọng thì thầm:
- Là do vận may của hai ông bà già chúng tôi không tốt hay là do hiện tại nhân gian đã đáng sợ đến như vậy rồi?

Luật sư An cầm trong tay một trái dưa leo, vừa gặm vừa đi về phía tiệm sách, đẩy cửa ra, nhìn một cái, chỉ nhìn thấy Oanh Oanh ngồi ở sau quầy bar cùng chơi game với tiểu Hầu Tử, không nhìn thấy bóng dáng của Phùng Tứ, không tự chủ được có một chút cảm giác cô đơn.
- Phùng Tứ đâu?
- Vừa đi ra ngoài.
- Ông chủ đâu?
- Buổi chiều cũng đã đi rồi, đi chung với lão Trương đến trường tiểu học giảng bài rồi, đúng rồi, luật sư An, anh bận cái gì hết nửa ngày nay vậy?
Oanh Oanh chẳng qua chỉ biểu hiện thân thiện lại không khiến không khí lúng túng mà thuận miệng hỏi thăm một chút, trên thực tế đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tiểu Hầu Tử đưa tay chỉ màn hình không ngừng “Chít chít chi”, giống như là đang làm quân sư bày mưu tính kế vậy.
- Tôi à, ngồi ở đó hết nửa ngày, tham gia một buổi giao lưu giữa các nhà nông học của âm phủ và dương gian.
Trước đó, luật sư An được Châu Trạch phái anh ta mang thiếu niên phục vụ tắm rửa cho Đế Thính kia vào viện bảo tàng tượng sáp xem cây cỏ một chút.
Đừng nói nữa.
Cô gái da đen, Deadpool cộng thêm thiếu niên kia, sau khi nhóm mấy người tụ tập lại với nhau, thật đúng là không thiếu chuyện.
Cô gái da đen cùng Deadpool vẫn luôn làm ruộng ở dương gian, bọn họ vẫn luôn nghĩ biện pháp mang thực vật ở âm phủ đến dương gian cây ghép trồng trọt.
Thiếu niên lại vừa đúng trái ngược, cậu ta thì lại cấy ghép thực vật ở dương gian xuống âm phủ.
Tuy nói trên phương diện phương hướng thì không giống nhau, nhưng về phương diện có thể bù đắp cho nhau gì đó thì thực sự rất nhiều.
Gần như thiếu niên cũng đã quân mất thân phận “tù binh” của mình, ba người đồng thời ngồi xổm ở trên mặt đất, ra sức trò chuyện từ chuyện này đến chuyện kia, thật sự có cảm giác như hận đã gặp nhau quá trễ.
Không nghi ngờ chút nào, thậm chí luật sư An còn cảm thấy nếu bỗng nhiên truyền tới tin tức Đế Thính chết tươi, rất có khả năng thiếu niên này liền sẽ trực tiếp ở lại viện bảo tàng tượng sáp không chịu đi nữa luôn đi.
Luật sư An đứng ở bên cạnh cũng lúng túng muốn chết, những gì bọn họ nói anh ta đều có thể nghe rõ ràng, chỉ là hoàn toàn không hiểu được mà thôi, nhưng nếu chỉ như vậy thì thôi đi, anh ta vẫn là người có địa vị cao nhất trong cả đám người ở đây, cho nên bọn họ trò chuyện gì đó được một chốc lát, cũng sẽ cố ý hỏi về ý kiến của anh ta một chút, sợ bản thân đã thờ ơ với anh ta còn chủ động tìm anh ta tương tác một phen, trưng cầu một chút ý kiến mang tính hướng dẫn gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận