Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1586: Bắt đầu (1)

Sau đó.
Ở trên bia giới.
Một màn lại một màn kịch nói đang được diễn lại một cách cực kì tận tâm.
Làm lại từ đầu.
Chưng cất ra được tác phẩm tinh túy với ý trào phúng tuyệt đối.
Trong tay Châu Trạch cầm bánh pudding mà tự tay Oanh Oanh làm, ăn một miếng, tự nhủ:
- Loại tin tức thế này sao lại có thể phát được vậy chứ, Oanh Oanh à, gọi điện thoại báo cáo một phen đi, đây không phải là đang bôi đen hình tượng Thông Thành chúng ta sao, thật sự là một chút ý thức đại cuộc cũng không có mà, tranh thủ thời gian khiến cho bọn họ rút lui đi.
- Vâng, ông chủ.
Oanh Oanh cười đáp lại, nhưng không hề làm gì cả.
- Còn nữa, tôi nói này, cô thực sự không có chuyện gì làm nữa sao?
Tay Châu Trạch đang chỉ về phía Khánh đứng ở trước mặt anh lắc lư cả nửa ngày trời.
Khánh lắc đầu một cái, đúng vậy, không có chuyện gì làm.
Một nhân viên, ở trước mặt ông chủ nhà mình, lại trực tiếp thẳng thắn mà nói bản thân không có chuyện gì làm.
Thân là ông chủ, trong lòng Châu Trạch thật sự có chút khó chịu.
Nhưng cái này quang cảnh, hắn còn thật không dám an bài chuyện gì cho Khánh.
- Như thế này đi, không phải là quán net bên kia không thiếu máy tính sao, ba người các người, lại kêu thêm Lưu Sở Vũ, cùng nhau mở trò chơi tính phí gì đó để chơi đi.
- Bọn họ đều ngủ rồi, theo tôi tỉnh.
Hiển nhiên, đối với thứ như “trò chơi” này, Khánh không có hứng thú gì cả.
Châu Trạch thở dài, anh cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc này.
Hứa Thanh Lãng trở lại.
Trong tay xách hai bao tải ếch thật to.
- Oanh Oanh, đến đây, phụ một tay với.
Mùi vị của ếch rất ngon, nhưng xử lý lại có chút phức tạp.
Châu Trạch chỉ chỉ Khánh, nói:
- Đi giúp đỡ đi.
- Được.
Cứ như vậy.
Đại lão của đội chấp pháp ngày xưa.
Chạy đến phòng bếp giúp đỡ lột da rửa sạch ếch.
Mắt nhìn thấy sắp tới giờ cơm tối, lão đạo lại còn chưa về, Châu Trạch không thể không đặt pudding đã ăn được một nửa ở trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra gọi cho lão đạo một cuộc.
- Alo, ông chủ sao, bần đạo đang ở trên đường, sắp trở về rồi, có thể kịp giờ cơm tối không?
- Bên đó không có cơm sao?
- Ầy, đoán chừng là chuyện hôm nay kích thích quá lớn với bọn họ rồi.
- Lão thái bà xuất huyết não rồi, con dâu cả thì trúng gió rồi, con dâu thứ thì bỗng nhiên phát bệnh tim, con dâu thứ ba, trong lúc xuống cầu thang thì bị ngã gãy xương được đưa đến bệnh viện rồi.
- Sau đó, hình như là do hải sản được sắp xếp cho buổi đại thọ trước đó có vấn đề gì đó, lại có một đám đông con cháu trên người phát mẩn đỏ do dị ứng, rất dọa người đó.
- Vốn dĩ bần đạo còn muốn ở lại ăn cơm, nhưng muốn ăn cũng không có ai làm được nha.
Châu Trạch sờ chóp mũi một cái.
Nói:
- Vậy thì ông quay về đi.
- Được, ông chủ.
- Ngày mai lại dành thời gian đến bệnh viện thăm bọn họ đi, mua thêm chút quà.
- A, được, ông chủ.
- Lại nói này, ông chủ, có phải cả nhà bọn họ là thân thích với anh trước đây không vậy?
- Tại sao lại hỏi như vậy?
- Không có gì, chỉ là bần đạo cảm thấy ông chủ anh quá lương thiện với bọn họ, có chút hơi quá tốt, phải biết là, mấy chuyện tệ hại mà mấy người đàn ông nhà bọn họ làm cũng không chỉ…
- Hiện tại cũng không phải là ở cổ đại, làm gì có liên lụy như vậy, người phạm pháp bị trừng phạt là đủ rồi, người nhà bọn họ, vẫn vô tội.
- Haiz, ông chủ, vẫn là anh lương thiện, bần đạo thực sự không đạt tới loại cảnh giới như anh được.
- Được rồi, trở về sớm một chút còn ăn cơm, tối nay có ếch đấy.
Cúp điện thoại.
Châu Trạch duỗi người.
Bạch Hồ đang nằm ở trên ghế sô pha ở đối diện cũng đang làm động tác y hệt.
Lúc trước, bởi vì Hạn Bạt mà lông tóc trên người Bạch Hồ bị rơi rụng mất hơn phân nửa.
Sau đó, bản thân cô ta dứt khoát cạo hết sạch phần lông còn lại.
Còn vì thế mà cố ý yêu cầu luật sư an đi mua mấy bộ quần áo thú cưng cho corgi giúp cô ta.
- Đói rồi?
Châu Trạch hỏi.
Bạch Hồ gật đầu một cái, ngáp một cái.
Trong toàn bộ tiệm sách.
Có hai người lười biếng nhất.
Một là ông chủ.
Kẻ còn lại chính là Bạch Hồ.
Người khác, trong lúc nhàn rỗi hầu như đều có thể tìm được một vài chuyện để làm.
Thích làm ruộng thì đi làm ruộng.
Thích an ủi Đại muội tử thì đi an ủi Đại muội tử.
Thích nói chuyện yêu đương thì nói chuyện yêu đương.
Chỉ có ông chủ cùng Bạch Hồ.
Nằm.
Rồi lại nằm.
Vẫn là nằm.
Đến giờ cơm ngồi dậy.
- Cơm sắp làm xong rồi.
Oanh Oanh dọn bát đũa ra ngoài.
Lúc này, chương trình tin tức Thông Thành đã phát xong rồi, bắt đầu chuyển sang tin tức tiếp sóng.
- Đài Truyền Hình Trung Ương, Đài Truyền Hình Trung Ương, nơi này là...
- Ông chủ, tại sao bọn họ phải nói hai lần vậy.
Oanh Oanh vừa bày bát đũa ra vừa hỏi.
Châu Trạch cầm lấy điều khiển ti vi, nhấn một cái, nói:
- À, đấy là đang nhắc nhở chúng ta nên đổi kênh đấy.
...
- Được rồi, vụ án này, trước hết cứ như vậy đi, lão Ngô, anh có thể nghỉ ngơi rồi.
Tổ chuyên án trên tỉnh phái xuống đã tiếp nhận vụ án này, bởi vì tính chất đặc biệt của vụ án này.
Lão Trương gật đầu một cái, không nói gì.
Ở trong đầu của anh ấy, thật ra thì vẫn còn đang vang vọng câu nói mà lão trưởng thôn đã nói lúc bị bắt kia.
Mười sáu năm đã trôi qua.
Một người ở trên tấm bia giới thì đã mấy lần tiếp nhận phỏng vấn, đã tổ chức rất nhiều nghi thức.
Còn người ở bên dưới bia giới thì dường như là đã bị toàn bộ thế giới lãng quên tập thể.
Thật ra thì.
Là người của hai đời, thân là một lão cảnh sát hình sự, lão Trương hiểu rõ, thật sự có rất ít tội phạm – là kiểu tương tự với giết người tội ác tày trời kia – sẽ thực sự sám hối.
Bạn đang ở đây nhìn thấy bọn họ đang khóc ở trong ống kính TV ở trước mặt.
Đó cũng không phải bọn họ đang hối hận.
Cũng không phải là những giọt nước mắt hối cải đang chảy dài không dứt trên khuôn mặt như bút tích của mấy vị tiểu thuyết gia kia.
Nguyên nhân thực sự rất đơn giản.
Bọn họ sợ chết.
Nhưng hiển nhiên lão trưởng thôn không thuộc về loại này, ông ta đã sống đủ rồi, nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ rồi, ngược lại cũng không sống được mấy năm nữa, cũng không tiếc nuối bao nhiêu nữa.
Hơn nữa, ông ta dự định nhận hết mọi tội lỗi, ba người con trai của ông ta, lại thánh thiện trong sạch như một đóa sen trắng, gần bùn mà không nhiễm mùi tanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận