Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 388: Cứu giúp!

- Ông chủ, cứu ra rồi, cứu ra rồi! Con tin được cứu, được cứu rồi!
Lão đạo kích động hô lên.
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn ti vi, đã nhìn thấy mấy người bạn nhỏ được cảnh sát đưa ra ngoài, phóng viên cũng đi lên hỏi tình huống, các gia trưởng ôm con mình khóc ròng.
Chẳng qua, trong màn ảnh cũng có một hình ảnh chợt lóe lên, có nhân viên y tế đẩy cáng cứu thương che vải trắng chạy về phía xe cứu thương.
Trên cáng cứu thương có người.
Hiển nhiên, lão đạo không chú ý tới điểm này. Trên thực tế, nếu không phải đời trước Châu Trạch làm bác sĩ khoa ngoại, thường xuyên gặp phải loại tình huống cấp cứu khẩn cấp này, đoán chừng anh khó có thể chú ý tới điểm ấy.
Thế nhưng trên tin tức báo cáo lại không nói rõ chuyện thương vong, phóng viên cũng không nói, chỉ đang không ngừng thông báo xác nhận, đó chính là bị kẻ bắt cóc và đám con tin, cũng chính là mấy người bạn nhỏ và giáo viên đều đã được giải cứu thành công.
- Ông chủ, cảnh sát Trương không sao chứ? - Lão đạo rất vui vẻ nói.
- Không đúng. - Châu Trạch lắc đầu: - Còn không thể xác định.
Lúc này.
Phóng viên bắt đầu phỏng vấn cảnh sát, bọn họ phỏng vấn một tên đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát Thông Thành, nhưng không phải Trương Yến Phong đã đi vào và đàm phán với kẻ bắt cóc.
Ánh mắt Châu Trạch lập tức đọng lại, bản năng khiến Châu Trạch cảm giác được, dường như cảnh sát Trương đã xảy ra chuyện rồi.
Nếu như Trương Yến Phong không xảy ra chuyện, vì sao người tiếp nhận phỏng vấn không phải anh ta?
Bản thân mình liều mạng cứu con tin ra, giải cứu thành công, dựa theo quy củ, đương nhiên anh ta phải tiếp nhận phỏng vấn, được khen ngợi mới đúng.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại của Trương Yến Phong.
- Ông chủ, nếu có chuyện, hẳn đài truyền hình phải đăng tin lên chứ?
- Có thể là hình ảnh không thích hợp để truyền hình trực tiếp, cũng có thể là chưa thể xác định thông tin, dẫn tới có lẽ tin tức sẽ truyền rất chậm... ...
- Số máy quý khách vừa gọi đã khóa, xin quý khách gọi lại sau... ...
Điện thoại không gọi được!
Châu Trạch liếm môi.
Đúng lúc này, điện thoại của Châu Trạch vang lên, cúi đầu vừa nhìn, anh phát hiện không phải Trương Yến Phong gọi tới, mà là dãy số của viện trưởng Lâm.
- Alo.
- A Trạch, anh đang ở phòng đọc sách sao?
- Ở đây.
- Đến bệnh viện của em một chuyến, bệnh viện em mới vừa nhận hai người bệnh bị bỏng nặng, một người trong đó còn là cảnh sát. Tình huống hiện tại rất nguy hiểm, đến giúp em một chút.
- Cảnh sát đó có phải họ Trương?
- Đúng vậy, họ Trương.
- Anh đến ngay.
Châu Trạch lập tức đứng dậy, đi về phía cửa, luật sư An hơi tò mò mà nhìn về phía Châu Trạch.
- Lái xe, đưa tôi tới bệnh viện.
Vừa lúc xe của Luật sư An dừng ở cửa phòng sách.
- Ừm, được.
Luật sư An cũng không còn hỏi gì nhiều, rất dứt khoát lấy chìa khóa xe đứng dậy, mở cửa xe, ngồi xuống.
Châu Trạch ngồi ở chỗ kế bên tài xế, đồng thời thúc giục: - Nhanh lên một chút.
- Không có vấn đề.
Sau hai mươi phút, xe lái vào bệnh viện tư nhân của viện trưởng Lâm.
Ngoài cửa có mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu. Chờ khi Châu Trạch đi nhanh vào, nhìn thấy vị trí hành lang bên ngoài phòng cấp cứu có hơn mười cảnh sát lo lắng đứng chờ.
Trong đó, Châu Trạch còn quen khá nhiều cảnh sát, là thuộc hạ của Trương Yến Phong.
Mấy nữ cảnh sát đang khóc, trong mắt nam cảnh sát cũng ngậm lấy nước mắt.
CMN.
Không phải lão Trương thật sự muốn hy sinh vinh quang đấy chứ?
Lấy điện thoại di động ra, Châu Trạch bấm số điện thoại của viện trưởng Lâm. Bên kia không có người nhận, trực tiếp tắt máy.
Nhưng rất nhanh, đã có một hộ sĩ chạy về phía Châu Trạch. Châu Trạch theo cô ấy vào phòng thay quần áo, hộ sĩ mặc đồ giúp Châu Trạch, lại đưa Châu Trạch đi qua hành lang, cũng chính là đi xuyên qua mười cảnh sát kia.
Tiểu hộ sĩ đẩy cửa ra.
Châu Trạch đi vào phòng cấp cứu.
... ...
- Tích... ... Tích... ... Tích... ...
Trong phòng cấp cứu, tiếng đủ loại máy móc cùng với bóng dáng vội vã của vài bác sĩ y tá bên bàn giải phẫu…
Đều nói rõ rốt cuộc tình trạng lúc này không xong và vướng tay chân tới cỡ nào.
Nhất là tiếng của máy theo dõi, càng khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Thật ra, đối với người thường, bọn họ không thể hiểu được rốt cuộc những máy móc dụng cụ này có tác dụng gì, cũng không quan tâm nhiều, chỉ cần bọn nó lặng yên ở nơi này, trên cơ bản cũng không có vấn đề gì lớn.
Mà bây giờ.
Vấn đề không thể nói là không lớn.
Châu Trạch đi tới bên cạnh viện trưởng Lâm, viện trưởng Lâm chủ động nhường vị trí cho Châu Trạch, đồng thời giới thiệu nói:
- Bỏng nặng, diện tích bỏng vượt hơn 80%, chúng em đang thanh lý. Kế tiếp, anh chỉ huy đi.
Viện trưởng Lâm không biết quan hệ của Châu Trạch và Trương Yến Phong, sở dĩ cô ấy mời Châu Trạch qua đây, cũng là vì cô ấy hy vọng có thể dùng hết mọi biện pháp, dốc hết sức cứu giúp tính mệnh người bị thương. Bởi vì khi người bị thương được đưa tới, cô ấy nghe nói, vì bảo vệ mấy đứa bé trong nhà trẻ, vì đối đầu với kẻ bắt cóc nên người bệnh mới bị phỏng.
Trên bàn giải phẫu.
Quần áo của cảnh sát Trương đã bị mở ra, cũng đã xử lý xong. Cả người…
Không đúng.
Cơ thể này đã không thể nhìn ra hình dạng.
Diện tích bỏng rất khủng bố, thậm chí ngay cả mặt cũng đã vặn vẹo.
Trong không khí.
Còn tràn ngập hương vị thịt quay.
Thật sự là mùi thịt.
Nhưng nó không khiến bất kỳ người nào trong phòng giải phẫu cảm thấy thèm ăn.
Hai tay Châu Trạch chống bàn giải phẫu, anh đang không ngừng hít sâu. Anh phải bình tĩnh, thực sự cần phải tỉnh táo.
Rốt cuộc bỏng trên diện tích lớn khó xử lý tới cỡ nào, tỉ lệ tử vong cao bao nhiêu, trong lòng Châu Trạch hiểu rõ. Thậm chí bác sĩ trong này thực sự chỉ có thể diễn vai làm hết sức mình nghe thiên mệnh.
Chung quanh, mấy bác sĩ còn đang xử lý vệ sinh cho miệng vết thương, tình huống thương thế cụ thể phải đợi xử lý xong mới có thể tiến hành phán đoán.
- Kết quả tổn thương vì hít vào? - Châu Trạch tiến vào trạng thái, hỏi.
Tổn thương vì hít vào phổ biến với hiện trường hỏa hoạn, khi người bị thương la hét trong đám cháy, sẽ hút vào một lượng lớn bụi và nhiệt lượng, như vậy sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho đường hô hấp. Cùng lúc đó, nó còn dẫn đến đường hô hấp sưng lên, khiến người bị thương hít thở không thông. Về phương diện khác, nó sẽ tạo thành một số thương tổn nghiêm trọng với phổi, mà sau đó, phổi sẽ bị nhiễm trùng nghiêm trọng.
- Vấn đề không lớn. Em đã hỏi, anh ta bị xăng đốt.
Châu Trạch gật đầu.
Anh hỏi thế vì lo lắng sốc và lây nhiễm. Có thể nói, sở dĩ tỉ lệ tử vong do bị phỏng diện tích lớn cao như vậy, có ba nguyên nhân chính, một là tổn thương do hít vào, hai là cơn sốc bà ba là nhiễm trùng.
Mỗi một nguyên nhân đều tương đương với một lần đi qua Quỷ Môn Quan. Có thể sống qua Quỷ Môn Quan này không, thực sự phải dựa vào vận khí.
Về phần khuôn mặt cảnh sát Trương bị cháy sạch, thảm không nỡ nhìn, Châu Trạch cũng không cảm thấy quá thương tâm. Chỉ cần có thể bảo vệ cơ thể, thậm chí ông chủ Châu còn nguyện ý cấy da chỉnh dung miễn phí giúp anh ta.
Lấy một ít da mông mình cấy ghép lên mặt anh ta, cũng không phải việc lớn.
Từ xế chiều mãi cho đến đêm khuya, đám người Châu Trạch mới hoàn thành giai đoạn giải phẫu thứ nhất, đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Một đám cảnh sát cùng với lãnh đạo cục cảnh sát lập tức đi lên, lo lắng hỏi tình huống, hình như bên ngoài còn có bóng dáng phóng viên.
Châu Trạch không thèm để ý tới những người này, giao cho viện trưởng Lâm ứng phó là được. Anh trực tiếp đi về phía phòng làm việc của viện trưởng Lâm. Trên đường, anh còn nhìn thấy luật sư An đang ngồi bên chỗ đám y tá hộ sĩ, trò chuyện khí thế ngất trời với một tiểu hộ sĩ.
Nhìn thấy Châu Trạch đi tới, luật sư An lập tức ngừng giao lưu, đưa một tấm danh thiếp của mình cho hộ sĩ, sau đó chủ động đi tới.
- Thế nào, tình huống có ổn không? - Luật sư An hỏi: - Tôi đã thấy tin tức. Trên tin nói cảnh sát kia vì bảo vệ bọn nhỏ, nên mới nhào vào vật lộn với kẻ bắt cóc đã tạt xăng lên người. Sau đó, hai người cùng bị phỏng. Đây là một cảnh sát tốt.
Châu Trạch lắc đầu: - Tình huống không lạc quan, mới vừa làm giải phẫu xong, hiện tại đang tiến vào giai đoạn trị liệu kháng sốc.
Trong văn phòng có bồn rửa mặt, Châu Trạch giật bao tay ra, dùng nước lạnh rửa mặt mình.
- Tôi không hiểu y học. - Luật sư An nhún nhún vai: - Việc trị liệu kháng sốc mất bao lâu?
- 48 tiếng đồng hồ.
- Cũng có nghĩa, chỉ cần anh ta gắng gượng qua 48 tiếng đồng hồ là được?
- Đây chỉ là cửa thứ nhất, kế tiếp, nếu như anh ta bị nhiễm trùng sẽ rất khó làm. - Châu Trạch ngẩng đầu, cầm lấy khăn mặt của viện trưởng Lâm, lau sạch mặt mình.
- A.
Luật sư An mấp máy môi, lại sờ sờ chóp mũi.
- Nếu như... ... - Châu Trạch mở miệng nói.
- Nếu như cái gì?
- Nếu như anh ta chết, tôi có thể giữ vong hồn của anh ta lại không?
- Cái gì? - Luật sư An hơi kinh ngạc nói.
- Nếu như anh ta chết, tôi có thể giữ vong hồn của anh ta lại không?
- Anh ta không chết oan, không thể biến thành lệ quỷ. Nếu anh ta chết rồi, đó là hy sinh. Người chết kiểu này, đoán chừng sau khi chết sẽ lập tức xuống địa ngục. Nếu như dương gian mở lễ truy điệu tán dương anh ta, anh ta sẽ bớt phải chịu rất nhiều nỗi khổ, thậm chí còn có thể lấy được một số ưu đãi ở địa ngục.
- Tôi muốn nói, có cách nào để kéo anh ta trở về không?
- Ha ha, anh suy nghĩ nhiều.
- Lúc trước đã có một quỷ sai làm như thế với tôi.
Châu Trạch nghĩ tới cô em vợ của mình.
- Anh có giống người bình thường sao? - Luật sư An có chút sai lầm nói.
Nếu anh giống như anh ta.
Tôi còn phải phân 2 – 8 với anh sao?
- Không phải anh có thể dẫn độ quỷ đi lên à? - Châu Trạch hỏi: - Chỗ tôi còn vài tờ chứng nhận quỷ sai, có thể đưa cho anh ta dùng. Vừa lúc Thông Thành còn thiếu một quỷ sai!
- Đây là chuyện gần như không có khả năng. Tôi chỉ chịu trách nhiệm dẫn độ đám ác quỷ thành công trốn khỏi địa ngục sau cuộc bạo động, mà bản thân vốn có điều kiện giới hạn. Trong lòng đất có biết bao nhiêu vong hồn? Căn bản là hằng hà.
- Trừ phi anh ta xuống địa ngục, sau đó tham gia bạo động, lẩn trốn, hơn nữa còn lẩn trốn thành công, nằm trong đám người thành công lẩn trốn… Độ khó của chuyện này tương đương với nhỏ một giọt nước vào biển rộng, sau đó lại tìm được đúng giọt nước này về!
Châu Trạch liếm môi.
Đưa tay dùng sức túm lấy tóc của mình.
- Khẳng định có biện pháp, nhất định là có.
- Có thể bị anh đưa vào địa ngục, vốn là vong hồn không ngoan hoặc có chấp niệm, anh ta có chấp niệm sao?
- Hơn nữa, nếu như anh cưỡng ép vong hồn thông thường ở lại, sẽ chỉ khiến linh hồn anh ta càng không ngừng tiêu tán.
- Đổi lại một cách nói khác, anh, tôi, còn có một số người nhập cư trái phép khác, tất cả mọi người đều là người vận khí vô cùng tốt, là trường hợp đặc biệt.
- Nếu quả thật có thể tạo ra với số lượng lớn, không phải một người đắc đạo gà chó thăng thiên sao? Chỉ cần bản thân mình không chết, còn có thể dẫn theo cả nhà mình đều không chết như mình. Có chuyện tốt như vậy sao?
- Câm miệng, để tôi yên tĩnh một chút.
- ... ... - Luật sư An.
Đúng lúc này.
Một hộ sĩ lo lắng chạy tới, chạy đến trước cửa phòng làm việc, cô ấy vừa há mồm thở dốc vừa hô to với Châu Trạch:
- Bác sĩ Từ, viện trưởng Lâm gọi anh đến.
- Nói là... ... Nói là... ...
- Nói là người bệnh xuất hiện phản ứng sốc nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận