Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1491: Sét đánh (1)

Những tổn thất kinh tế khác.
Có lẽ cũng chỉ có những máy tính chủ ở bên trong các cửa hàng lân cận đó bao gồm cả tiệm sách trực tiếp bị hỏng cũng với một số ít sản phẩm điện tử khác, hoặc ít hoặc nhiều cũng xuất hiện một chút vấn đề này kia một chút mà thôi.
Ít nhất, dàn máy tính cao cấp Oanh Oanh cùng máy tính cao cấp của tiểu Hầu Tử, hẳn là đều thăng rồi.
Ông chủ Châu – người vốn đang ngủ say – trực tiếp bị tiếng sấm kinh động đến mức “Lý ngư đả đỉnh”*.
(*Lý ngư đả đỉnh: động tác nằm thẳng người, giơ hai chân sau rồi đột nhiên dùng lực phát động 2 chân làm cả người đứng lên)
Lúc một người đàn ông từng bị sét đánh lại chưa từng thăng lần nào.
Đối với loại chuyện như sét đánh kiểu này.
Ông chủ Châu thuộc về kiểu người từng trải và có quyền phát ngôn.
Hơn nữa, cũng có một sự nhạy cảm tự nhiên.
Oanh Oanh cũng là bị dọa sợ hết hồn, cô ấy là cương thi, bản thân cô ấy chính là sợ nhất thứ này.
Cũng may hiện tại ông chủ đang ở bên cạnh mình, tuy nói ông chủ cũng bị dọa sợ không nhẹ, nhưng cô ấy vẫn có thể có được cảm giác an toàn cực lớn.
Đơn giản mặc quần áo vào, Châu Trạch lập tức xuống lầu, đi ra khỏi phòng sách, phát hiện bên ngoài đã tụ tập không ít người.
Đúng lúc lão Trương đang ăn cơm tối ở tiệm sách.
Lúc phát xảy ra sét đánh.
Chén cơm mà mọi người đang cầm trên tay đều bị dọa sợ đến mức rơi vỡ trên đất.
Đừng nói nữa.
Nếu như sấm chớp hơi di chuyển về phía đông khoảng chừng bảy tám mét nữa,
lôi hơi chút phía đông di động cái bảy tám mét khoảng cách, bổ tới phòng sách đỉnh đầu, mọi người đang ăn cơm tối, dựa theo thuộc tính mà nói:
Nếu đánh chết toàn bộ một lần, nhất định là có người vô tội.
Nhưng nếu như bổ cho mỗi người một tia, nhất định là có cá lọt lưới.
Chẳng qua là lão Trương vẫn lập tức chạy ra, lấy thân phận cảnh sát của mình để duy trì trật tự.
Có lẽ, lão Trương là một trong số ít người bên trong tiệm sách mà không sợ sét đánh đi.
Anh ấy chỉ phụ trách duy trì trật tự ở bên ngoài, không khiến cho những người vô tội khác dính líu vào, cũng không vội đi vào kiểm tra tình huống, bởi vì anh ấy biết rõ, lúc thực sự xử lý tình huống này, bản thân cũng không có được bao nhiêu tác dụng.
Sau khi ông chủ Châu đi vào tiệm thuốc thì nhìn thấy Phương Phương đang nằm ở trên quầy, giống như là bị choáng rồi.
Cô ấy là phụ nữ có thai, cũng không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Trước tiên, ông chủ Châu gấp rút kiểm tra thân thể Phương Phương một phen trước.
Thành thật mà nói.
Có đôi khi bác sĩ thực sự rất không thích bệnh nhân quá béo, một là khi làm kiểm tra sẽ khá phiền toái, thứ hai là thử tưởng tượng một chút khi làm giải phẫu cắt mở bụng của bạn ra, lộ ra tầng mỡ thật dày ở ngoài cùng kia…
Kinh tởm thì ngược lại không có, làm bác sĩ, có cái tình cảnh gì chưa từng gặp qua chứ?
Mấu chốt phiền phức và rắc rối mà thôi.
Cũng may, vừa mới làm kiểm tra được một nửa.
Đôi mắt Phương Phương từ từ mở ra.
Cô ấy nhìn thấy Châu Trạch.
Sâu xa nói:
- Ông chủ, tôi đã chết rồi sao?
Châu Trạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, coi như là yên lòng.
Nói:
- Cô không sao cả.
Chẳng qua là kinh sợ quá độ dẫn tới bất tỉnh trong chốc lát mà thôi, thậm chí ngay cả bất tỉnh cũng không tính, có lẽ có thể nói ngắn gọn là bị dọa nên bối rối một chút thôi.
Hơn nữa, mặc dù Phương Phương có mập, nhưng cô ấy không phải kiểu mập nhão nhoét, là cái loại mập rất bền chắc, tố chất thân thể như thế này, cực kì cứng cáp.
- Con của tôi thì sao? Con của tôi không có việc gì chứ?
- Đứa bé cũng không có chuyện gì cả, bây giờ tôi sẽ để người đưa cô đến bệnh viện lân cận để làm kiểm tra.
Dụng cụ y tế trong tiệm thuốc đều không tệ, nhưng đều bị sát đánh nên bị ảnh hưởng, đang điều chỉnh kiểm tra thử trước, không thích hợp để sử dụng.
Quan trọng nhất là, lúc này ông chủ Châu cũng không có thời gian làm kiểm tra toàn thân gì đó cho Phương Phương, rốt cuộc thì tính huống của người bị sét đánh ở bên trong như thế nào anh còn chưa biết được.
Trấn an Phương Phương một chút, để cho Oanh Oanh đưa cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra trước, sau đó, Châu Trạch đẩy mở cửa phòng bệnh, sửng sốt một phen.
Bởi vì luật sư An cùng Phùng Tứ đã đứng ở bên trong rồi.
Trước đó, khi hai người đi qua Phương Phương đều làm như không thấy với một Phương Phương còn đang hôn mê.
Đương nhiên, bạn cũng không thể yêu cầu bọn họ phải làm chuyện này được, dù sao, đối với hai cái phôi thai xấu xa này, bọn họ chẳng qua chỉ theo thói quen và bản năng mà để ý đến chuyện có lợi ích với mình nhất mà thôi.
Một vài chuyện, ngược là là người bên ngoài có thể nhìn thấu được, tỷ như cô gái da đen đã không chỉ một lần lặp đi lặp lại dạy dỗ Deadpool về chuyện khi ông chủ đối xử với người một nhà thực sự, rốt cuộc là sẽ tốt đến mức nào, vân vân và mây mây.
Ông chủ Châu cưỡng ép gạt bỏ chút cảm giác không hài lòng ở trong lòng kia, tiến lên trước, hỏi:
- Sao vậy?
Vách tường vốn dĩ trắng như tuyết cũng đã đen tuyền một mảng.
Bốn chiếc giường bệnh, toàn bộ sụp đổ, trên đất cũng xuất hiện một hố nhìn qua thì sâu khoảng 2m.
Đủ thứ loại đồ đạc hỗn tạp, tất cả đều trộn lẫn thành một đống với ông, tình cảnh tương đối lộn xộn.
- Chúng tôi cũng vừa mới đến mà thôi, còn chưa hiểu rõ lắm đâu, ông chủ.
Nói xong.
Luật sư An cùng Phùng Tứ liếc nhau một cái.
Hai người phân chia thành hai nhóm đầu và cuối.
Bắt đầu dọn dẹp đồ đạc linh tinh bên trong hố ra ngoài.
Rất nhanh.
Một cánh tay của trẻ sơ sinh lộ ra, Phùng Tứ chống lên phía trên một cái giường đuôi đoạn kim loại vòng rào, luật sư An thì đang dùng cứ kéo đứa trẻ con này – không biết tên là Lương hay là Hữu - ra ngoài.
Đứa trẻ con nhắm mắt.
Bạn rất khó xác nhận được rốt cuộc là anh ta có chuyện gì hay không.
Bởi vì trong một năm trước đó, ngoại trừ Khánh sẽ mở mắt ra quan sát thế giới bên ngoài một chút ra, thì hai con hàng này không khác gì đang nằm yên nghỉ cả.
Đặt anh ta qua một bên.
Luật sư An cùng Phùng Tứ tiếp tục dọn dẹp lên.
Rất nhanh.
Lại thêm một đứa bé trai được kéo ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận