Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 322: Buôn bán bất động sản!

Châu Trạch cõng Bạch Oanh Oanh trở về. Một tay Bạch Oanh Oanh ôm cổ Châu Trạch, một tay cầm kem ly, lâu lâu lại liếm một miếng. Châu Trạch có thể ngửi được mùi thơm truyền tới từ trên người cô gái, còn có vị ngọt của kem ly.
- Ông chủ, có phải ông chủ mệt chết rồi không?
- Không.
- Vậy có phải không Oanh Oanh rất nặng không?
- Không.
- Ông chủ, vậy vì sao ông chủ lại luôn để Oanh Oanh trượt xuống, sau đó lại nâng lên trên một chút?
- Không có.
- Có có.
- Oanh Oanh.
- A, ông chủ.
- Tại sao cô lại không mặc áo ngực?
- Ông chủ, trước đây Oanh Oanh vẫn mặc áo ngực.
- Vậy sao hôm nay cô lại mặc áo yếm?
- Hôm nay là ông chủ thay quần áo cho Oanh Oanh mà.
- Ah, lỗi của tôi, tôi nghĩ cô vốn là người triều đại nhà Thanh, quen mặc yếm.
- Ông chủ thích yếm à?
- Đều thích.
Tùy tiện trò chuyện về những tin đồn thú vị trong "tuần lễ thời trang Paris mới nhất".
Châu Trạch cõng Bạch Oanh Oanh đi tới cửa phòng sách.
Trong tiệm sách đang mở.
- Người đang ở Quảng Đông đã phiêu bạt nhiều năm?
Bạch Oanh Oanh hát câu tiếp theo, sau đó hỏi:
- Ông chủ, đây là bài hát gì mà nghe kích thích thế?
- Là người ở Quảng Đông đã phiêu bạc mười năm, tên


Câu chuyện tình yêu Quảng Đông


, hát tiếng Quảng Đông.
- Ah, đỏ tía.
Đẩy cửa phòng đọc sách ra, Châu Trạch phát hiện trong tiệm sách có một người xa lạ. Người này mặc một bộ đồ trắng, chân mang giày vải, cầm bút lông trong tay, đang múa bút trên giấy trắng đặt trước quầy bar.
Lão đạo ngồi trên xe lăn, mỗi khi đối phương múa bút một lần, lão lại ở bên cạnh vỗ tay kêu "hay!"
Châu Trạch đặt Oanh Oanh lên trên ghế sa lon, cũng đi sang xem xem.
- Ông chủ, cậu đã về rồi. Vị khách này là một đại gia thư pháp, đến tiệm chúng ta uống trà nhưng không mang tiền. Sẵn tiện trên người ông ta có mang theo giấy và bút mực, bần đạo để ông ta lưu lại vài chữ coi như tiền trà.
Châu Trạch gật đầu, đối với chuyện này anh cũng không nói gì. Một ly nước mà thôi, cũng không tốn nhiều tiền, người ta lưu lại vài chữ cũng đã ổn rồi.
- Phù!
Viết xong.
Lạc khoản, đóng dấu.
Bạch y tiên sinh gần năm mươi tuổi lui về phía sau hai bước, đánh giá chữ của mình.
Lão đạo cũng nhướng lên, càng không ngừng hô "chữ đẹp, chữ đẹp!”
- Lập ý sâu xa, chữ chữ hữu lực. Ông chủ, treo tranh chữ này trong tiệm sách được không?
Treo ngay phía dưới câu ‘Cô vọng thính chi, như thị ngã văn'?
- Yến thị ca hùng hồn, ung dung làm tù nhân. Rút đao thành nhất khoái, không phụ thiếu niên đầu.
Từng chữ đều viết rất có thần vận, câu đánh giá chữ chữ hữu lực của lão đạo cũng không quá đáng chút nào. Châu Trạch không hiểu rõ về thư pháp lắm, nhưng từ góc độ của quần chúng ăn dưa, đây đúng là chữ đẹp thật.
Nhưng Châu Trạch vừa nghe thấy lão đạo muốn treo bức tranh chữ này bên ngoài cửa, Châu Trạch nói thẳng:
- Đừng treo ngoài cửa, treo trong gian phòng của ông đi.
- Gì?
Lão đạo thầm sợ hãi cả kinh, chuyện khác thường tất có yêu!
Một khi ông chủ đối tốt với mình, đồng nghĩa với anh nhìn thấy phía trước mình có cái hố, đang chuẩn bị nhìn mình nhảy xuống.
Đây chính là kinh nghiệm lão đạo đã rút ra được sau 404 lần thử nghiệm sát biên giới.
- Ha ha, ông chủ này muốn nói, bức tranh chữ này không thích hợp treo trong nội đường, đây là đoạn trích


Khảng khái thiên


của Uông Kim Uy.
- Gì? Thơ Hán gian?
Lão đạo lập tức chỉ vào lão già năm mươi tuổi kia, nói:
- Tôi nói này lão đệ, ông cũng quá không suy nghĩ rồi. Tôi thấy ông không mang tiền nên mới đồng ý cho ông dùng chữ đổi tiền trà nước, thế mà ông lại viết bức tranh chữ này, không phải đang mắng lão ca tôi sao?
- Ông có biết đây là nơi nào không?
- Cho dù là tiểu quỷ đi qua nơi này cũng phải lưu lại một chút lộ phí!"
- Chữ là chữ tốt, cũng được rồi, treo lên đi, cũng miễn tiền trà nước. Chữ của tôi còn chưa hạ giá như vậy, một ly trà không thể đổi.
Ông lão mặc áo trắng bắt đầu thu dọn bút mực của chính mình lại, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng đọc sách.
- Đây là người nào vậy? - Hiện tại lão đạo vẫn canh cánh trong lòng.
- Xà Văn Uyên. - Châu Trạch nhìn nhìn lạc khoản, nói: - Có lẽ người ta cảm thấy ông dùng một ly trà để đổi một tranh chữ của người ta.
- Người ta quá thua lỗ, cho nên cố ý viết ra một bức tranh khiến ông không thể treo lên, từ đó, trong lòng ông ta mới cân đối hơn một chút.
- Keo kiệt. Ông ta cho rằng ông ta là ai? Một tên khốn mặc đồ Cos trang bức, cho dù chữ của ông ta có tốt, cũng nào đáng để giữ lại lưu niệm như chữ của lãnh đạo?
Châu Trạch không tiếp tục để ý tới lão đạo tức giận bừng bừng. Anh rửa tay, sau đó thay áo blu trắng lên tầng hai.
Tình huống của lão Hứa cũng đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng cậu ta còn chưa tỉnh. Dưới cái nhìn của Châu Trạch, có thể là hiện tại ý thức của lão Hứa còn đang bài xích chuyện thức tỉnh, nguyên nhân là vì sư phụ của cậu ta biến thành kẻ thù giết cha giết mẹ mình, cậu ta không biết sau khi mình tỉnh lại nên đối mặt với chuyện này như thế nào.
Chỉ có điều, chí ít, tình trạng cơ thể của cậu ta cũng đã khôi phục không tệ.
Châu Trạch lại tới vạc thủy tinh nhìn Deadpool một chút. Anh phát hiện không ngờ trên người Deadpool lại mọc ra mấy cây cỏ.
- Lão đạo!
Châu Trạch từ trên tầng đi xuống.
- Ông đã thêm thứ gì vào vạc thủy tinh của Deadpool!"
Hiện tại, người có thể hoạt động trong phòng sách đúng là rất ít, bản thân Châu Trạch có thể tính là một, Oanh Oanh mới vừa tỉnh, hơn nữa còn luôn đi cùng với mình, cho nên kẻ hiềm nghi trực tiếp đã được xác định.
- Không thêm cái gì cả? - Lão đạo nghi ngờ nói.
- Vậy vì sao trên đầu anh ta lại mọc cỏ?
- ĐM, trên đầu mọc cỏ? - Lão đạo cũng sợ hãi cả kinh: - Tôi thật sự không biết đâu ông chủ, tôi không làm gì cả.
Nói xong.
Bỗng nhiên ánh mắt lão đạo nhìn về phía Hầu Tử đang ăn hạt dưa ở bên cạnh. Lão trực tiếp nhấc Hầu Tử lên, vặn hỏi:
- Hầu Tử, nói, có phải là mày đã thêm thứ gì đó vào không?
Ngay từ đầu, tiểu Hầu Tử còn có chút ù ù cạc cạc, nhưng dưới ánh mắt soi mói của lão đạo và ông chủ, Hầu Tử chu mỏ một cái, lấy ra một hạt giống từ trong túi xách nhỏ của bản thân mình.
- Mày thả hạt giống vào bên trong? - Lão đạo kinh ngạc tới cằm cũng sắp rơi xuống.
- Xèo xèo xèo xèo!
Hầu Tử vừa hô vừa khoa tay múa chân, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ Châu Trạch.
Ý xấp xỉ là.
Nó thấy mỗi ngày Châu Trạch đều bón phân cho Deadpool.
Hầu Tử cảm thấy không chỉ là bón phân.
Hẳn là còn phải gieo trồng một vài thứ gì đó.
- Trông Hầu Tử của ông cho cẩn thận. - Châu Trạch cũng không biết nên nói gì hơn.
- Ôi ôi, tôi hiểu, tôi hiểu. - Lão đạo vội vàng xin lỗi giúp Hầu Tử.
Ban ngày, rốt cục phòng sách cũng khôi phục một chút sinh cơ. Châu Trạch nằm trên ghế sa lon, lật xem báo chí. Bạch Oanh Oanh nằm ở bên cạnh Châu Trạch, cầm một quyển


tu dưỡng của nữ bộc


tiếp tục thưởng thức. Cô ấy sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bồi dưỡng bản lĩnh chuyên môn của mình.
Chờ đến buổi tối, Châu Trạch đưa Bạch Oanh Oanh lên tầng trước, sau đó chính anh xuống tầng chuẩn bị tắm.
Lúc này, cửa tiệm bị đẩy ra, một người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục giá rẻ đi tới.
Sau khi người đàn ông đi vào đánh giá chung quanh, lại không ngồi xuống mà chỉ đứng ở nơi đó.
- Này? - Lão đạo ngồi phía sau quầy bar kêu một tiếng, chỉ thiếu điều chưa hỏi "Ngươi là người hay quỷ".
- Xin hỏi, Bạch tiểu thư ở nơi này sao?
Châu Trạch đã đẩy cửa phòng vệ sinh ra lại lui về phía sau mấy bước, đánh giá người thanh niên trẻ tuổi này. Trong ánh mắt mang theo một chút mùi vị dò xét.
- Anh hỏi anh anh nhà tôi làm cái gì?
- Còn có.
- Vì sao anh anh nhà tôi lại quen biết anh?
- Là thế này, đã lâu rồi Bạch tiểu thư không liên hệ với tôi, tôi thật sự không yên lòng, hôm nay mới cố ý mạo muội tới cửa thăm hỏi.
- Ah. - Châu Trạch lên tiếng, sau đó lại ngồi xuống ghế sa lon, đồng thời chỉ chỉ vị trí đối diện bản thân mình, nói: - Ngồi đi.
Người thanh niên trẻ tuổi ngồi xuống, có vẻ hơi mất tự nhiên.
Mày mất tự nhiên cái trứng!
Ánh mắt này của mày là chuyện gì xảy ra?
Vì sao trông giống con rể nhìn cha vợ vậy?
- Anh tìm cô ấy có chuyện gì?
Châu Trạch nâng chung trà lên, thổi cho nguội rồi mới uống một ngụm nước trà.
- Là thế này. Chuyện phòng ở, tôi đã xem kỹ cho cô ấy rồi.
- Phốc... ...
Ông chủ Châu phun ngụm nước vừa uống vào miệng ra, trực tiếp phun lên bàn trà.
Người thanh niên trẻ tuổi lập tức đứng lên, cầm khăn giấy lau sạch nước đọng giúp Châu Trạch.
- Ngài sao vậy?
- Các người quen nhau bao lâu rồi?
Châu Trạch hỏi.
Không thể nào.
Châu Trạch không cho rằng Oanh Oanh có cơ hội quen biết một người đàn ông khác. Bình thường gần như mình toàn ở nhà, Oanh Oanh nào có cơ hội?
Cả ngày, ngoại trừ chuyện hầu hạ mình chính là ở chơi game, cô ấy đã có thời gian làm chuyện này từ khi nào?
Chẳng lẽ.
Trong thời gian chính mình hôn mê sao?
Châu Trạch nhớ tới lần bản thân mình hôn mê nửa tháng sau khi trở về từ Thường Xuyên.
Là trong thời gian này sao?
- Quen biết, quen biết gần một năm rồi. - Người thanh niên trẻ tuổi nói.
Gần một năm?
Cũng chính là lúc cô ấy mới vừa thức tỉnh không bao lâu, hai người đã quen biết?
Không ngờ mình lại bị giấu giếm gần một năm?
Hô hấp của Châu Trạch bỗng trở nên dồn dập hẳn lên.
Lúc này.
Anh sinh ra xung động muốn đóng gói tên trước mặt lại đưa xuống địa ngục.
Mặc kệ có phải hay không, mặc kệ có thích hợp hay không, thậm chí mặc kệ chuyện anh có bị trừng phạt hay không, loại xung động này, đang càng ngày càng nghiêm trọng.
- Xin hỏi, Bạch tiểu thư đâu? - Người thanh niên trẻ tuổi hỏi.
- Lão đạo, chuẩn bị cơm. - Châu Trạch hô lên.
- Gì? - Vẻ mặt lão đạo tràn đầy ngơ ngơ ngác ngác.
- Thịt lợn Thôi Ký, trà khô Bạch Bồ, bánh giòn Tây Đình, bánh màn thầu khô Hải An, rượu vàng Như Cao, cứ vậy trước đã.
- Này... ...
Lão đạo nghĩ thầm, đây không phải đồ vật thường chuẩn bị cho vong hồn trước khi rời khỏi tiệm sao?
- Không cần khách khí như thế, không cần khách khí như thế, tôi đã ăn rồi, tôi đã ăn rồi. - Người thanh niên trẻ tuổi trưng ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
Căn bản là anh ta không biết bản thân mình sắp được ăn phần ăn địa ngục.
- Là như vậy, Bạch tiểu thư nhờ tôi nhìn thử căn biệt thự liên hợp kia. Tôi đã thương lượng xong, giá cả gần như chỉ còn một phần tư giá thị trường. Chỉ có điều tôi vẫn phải tới tìm Bạch tiểu thư xác định chuyện cuối cùng. Bởi vì trước đây trong ngôi biệt thự kia đã từng có người chết, tôi nghĩ tới hỏi Bạch tiểu thư xem cô ấy có biết chuyện này hay không...
- Chờ chút! - Châu Trạch cắt đứt lời nói của đối phương, trực tiếp hỏi: - Anh làm nghề gì?
- Ah, tôi quên mất, đây là danh thiếp của tôi. Tôi là giám đốc tiêu thụ Liên Gia Thông Thành.
- Bán nhà cửa? - Châu Trạch nghi ngờ nói.
Đây là người trung gian sao?
- Đúng vậy, Bạch tiểu thư là khách VIP hoàng kim chỗ chúng tôi. Một năm qua, cô ấy đã mua sắm hơn mười bất động sản giá cao ở Thông Thành thông qua công ty chúng tôi.
- ... ... - Châu Trạch.
- ... ... - Lão đạo đang dựng thẳng lỗ tai, vốn định nghe trộm bát quái bên cạnh.
- Có phải trong chuyện này đã có hiểu lầm gì đó không? - Châu Trạch hỏi.
Tôi biết nữ bộc nhà tôi rất có tiền.
Nhưng tôi thực sự không biết nữ bộc nhà tôi lại có tiền tới mức ấy!
- Là như thế này. Bạch tiểu thư đã nói, chồng của cô ấy có một tiểu tam, tiểu tam này vẫn thường dùng chuyện hai mươi mấy căn hộ để dụ dỗ chồng của cô ấy.
- Vì thế cô ấy dự định mua nhiều bất động sản hơn tiểu tam kia, vượt qua tiểu tam. Hơn nữa Bạch tiểu thư còn nói cô ấy không cần phòng ổn định, chỉ cần nó nằm ở khu cao cấp xa hoa là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận