Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 271: Không lỗ!

Khi mình đọc sách có thể coi là trộm sao?
Huống chi, nói qua nói lại đây vốn là thứ của nhà mình.
Bạch Oanh Oanh phát hiện hơi thở của ông chủ đang từ từ dài hơn, cô ấy cho rằng ông chủ đã ngủ thiếp đi, cũng bắt đầu chậm rãi giảm bớt lực đạo khi đấm bóp.
Thật ra không phải Châu Trạch ngủ thiếp đi, suy nghĩ của anh vẫn đang rất rõ ràng, anh chỉ tạm thời bài trừ tạp niệm của mình, bắt đầu chú tâm vùi đầu vào loại trạng thái kia.
Lần đầu tiên tiến vào loại trạng thái kia.
Là khi anh đối chiến với Thanh Y nương nương trên sân thượng.
Bản thân mình đứng ở vị trí sát mép sân thượng đang không ngừng lắc lư qua lại, trên bờ sinh tử.
Sau đó là khi anh ở trong nhà họ Lâm, sau khi đấu một hồi với vong hồn quỷ sai phụ thân vào cô em vợ. Sau đó lại là ở những nơi như Diêm Thành và núi Giang Quân.
Mỗi lần.
Khi ý thức kia tỉnh lại.
Loại khí thế bễ nghễ thay thế hết thảy này.
Loại tự tin tuyệt đối này.
Loại cảm giác phảng phất như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay này.
Châu Trạch đang từ từ điều động tâm tình của mình như lúc ấy.
Sau đó.
Bạch Oanh Oanh còn đang ở bên cạnh xoa bóp cho Châu Trạch bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì cô ấy nhìn thấy làn da Châu Trạch đang đang từ từ khô quắt lại, hơi thở trên người anh cũng càng ngày càng nội liễm, nội liễm tới mức phảng phất như căn bản là không thể cảm giác được hơi thở của người sống trên cơ thể anh.
Đồng thời, móng tay của Châu Trạch lại bắt đầu trở nên dài hơn, tản ra ánh sáng u nhiên, không khí chung quanh cũng đang từ từ bị đè ép, giống hệt như mọi thứ chung quanh đều đang bị ngưng trệ.
Trái tim nhỏ của Bạch Oanh Oanh bắt đầu không ngừng đập “bùm bùm”, loại áp bách đến từ huyết mạch này khiến Bạch Oanh Oanh cảm thấy không thể chịu nổi, thậm chí cô ấy còn sinh ra xung động muốn quỳ xuống.
Đây là lần đầu tiên Bạch Oanh Oanh tiếp cận Châu Trạch trong trạng thái này ở khoảng cách gần như vậy. Trước đây mỗi lần Châu Trạch vào trạng thái này, sau khi anh bị liệt cô ấy mới phụ trách việc chăm sóc.
- Ông chủ... ... Ông chủ... ...
Châu Trạch vẫn đang từ từ nhắm hai mắt lại như trước, vẫn đang cẩn thận mà truy đuổi tìm kiếm loại cảm giác kia. Thậm chí có thể là vì chìm đắm vào loại trạng thái này quá mức khiến bản thân Châu Trạch vốn không hề ý thức được trên người mình đang phát sinh biến hóa.
Móng tay anh càng lúc lại càng dài hơn.
Thân thể Châu Trạch cũng đang càng lúc càng còng xuống.
Anh vốn đang mềm mại dựa người vào ghế, dù sao thì khi anh nằm vậy cũng sẽ khiến Bạch Oanh Oanh dễ dàng xoa bóp hơn, cũng khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hiện tại.
Thân thể Châu Trạch giống hệt như khí cầu đã bị xả hết hơi, bắt đầu trở nên mềm oặt ra, tựa như một người bình thường sau khi già nua, thân thể bắt đầu xói mòn.
Nhưng móng tay anh.
Thực sự đã dài đến mức khiến kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai tay Châu Trạch buông xuống, đặt trên đầu gối.
Nhưng lúc này móng tay của anh.
Lại dài tới mức gần như sắp tiếp xúc với mặt đất, dài khoảng chừng vài mét, gần như có thể dùng như lưỡi hái.
Hơn nữa móng tay anh vốn có màu đen, lúc này rõ ràng còn có ánh sáng màu đỏ đang lưu chuyển.
- Xì xì xì xì...... ... ...
Đỉnh đầu của mười móng tay tiếp xúc với gạch men trên sàn, không ngờ có thể cọ ra một luồng tia điện dưới mặt đất, mà gạch men sứ giống như đã bị đốt cháy, để lại vết tích khắc sâu.
Bạch Oanh Oanh nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Thật thô.
Thật dài.
Thật cứng.
Này nếu bị đâm một cái.
Ai có thể chịu được!
Anh anh anh anh anh! ! ! !
Nữ bộc nhà mình có phản ứng như thế nào Châu Trạch hoàn toàn không biết, anh còn không biết trong lúc bất tri bất giác bản thân mình đã tạo thành “tư thế” mới.
Thoạt nhìn rất đơn giản.
Nhưng trên thực tế, nếu như không có mấy lời tiểu loli nói ban ngày, căn bản là Châu Trạch sẽ không nghĩ tới chuyện bản thân mình có thể làm như vậy, hẳn đây chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Nhưng ít ra, dựa theo tình huống hiện tại, hiệu quả rất nhanh.
- Ông... ... ...
Vậy mà.
Ngay khi Châu Trạch còn đang đắm chìm trong cảm giác "hồi ức".
Thân thể anh bỗng nhiên run nhẹ một cái.
Bạch Oanh Oanh còn đang cảm thán vừa dài vừa thô, trong nháy mắt ánh mắt cô ấy ngưng lại, cô ấy cảm thấy khí tức của ông chủ nhà mình đang phát sinh biến hóa kịch liệt.
Từ nơi sâu xa.
Châu Trạch cảm giác được ý thức của mình đang lâm vào một ao đầm chứa đầy chất lỏng sền sệt, khi anh cảnh giác được nó, muốn mở mắt ra tỉnh lại từ trong trầm tư, lại phát hiện bản thân không thể nào mở mắt ra được.
- Răng rắc răng rắc ken két... ... ...
Thân thể Châu Trạch bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Cái ghế cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Sau đó trực tiếp văng tung tóe, hóa thành mảnh nhỏ bay loạn.
Nhưng Châu Trạch lại có thể vẫn duy trì tư thế ngồi như lúc anh có ghế, vốn không hề ngã xuống.
Bởi vì trọng lượng và cân bằng thân thể của anh hoàn toàn bị mười chiếc móng tay dài kia đỡ lấy.
Tư thế rất quỷ dị.
Hình ảnh rất không tốt.
Mí mắt Châu Trạch bắt đầu điên cuồng run rẩy, giống hệt như anh đang kịch liệt giãy giụa.
Cái ý thức kia.
Cái ý thức kia lại bị bản thân mình vô ý kích thích ra ngay khi mình đang hồi ức?
Đây dường như là một loại chiều hướng phát triển, Châu Trạch còn chưa thử ngăn cản không cho nó thức tỉnh bao giờ. Bởi vì mỗi lần anh muốn khiến nó thức tỉnh đều là do chính thân thể anh gây nên.
Là khi gặp tình huống nguy cấp.
Cần lực lượng mạnh mẽ hơn nữa.
Châu Trạch chủ động triệu hoán nó thức tỉnh, mượn dùng lực lượng của nó.
Nhưng mà lần này.
Châu Trạch lại không chủ động.
Đồng thời Châu Trạch cũng rõ ràng, nếu bản thân mình thực sự gặp phải tình cảnh vô cùng nguy hiểm, triệu hoán nó xuất hiện cũng là chuyện dễ hiểu, đơn giản là giữa hai điều hại thì phải chọn điều ít hại hơn, nhưng hiện tại bản thân anh sắp chìm vào giấc ngủ, đang ở trong tiệm sách.
Không có chuyện làm tự nhiên thức tỉnh nó để làm gì?
Chuyện này cũng giống như trong kinh doanh, bản thân đã bị thiệt lớn rồi, cái giá phải trả và thu hoạch hoàn toàn không thể so sánh.
Khắc chế.
Khắc chế.
Khắc chế!
Châu Trạch chậm rãi ngẩng đầu lên.
Anh đang cật lực khắc chế không cho ý thức kia thức tỉnh, đang cố sức khống chế quyền chủ động thân thể của chính mình.
Mày.
Trở về.
Cho tao!
- Đùng keng keng đùng... ... ...
Trong căn phòng cách vách, Hứa Thanh Lãng đang nằm trên giường đọc sách trước khi đi ngủ chợt phát hiện hình như đèn trong nhà đã bị sao đó, bắt đầu lúc sáng lúc tối.
Hầu tử trong phòng lão đạo lập tức từ trên giường nhảy xuống, không ngừng kêu gào "xèo xèo C-K-Í-T..T...T".
Lão đạo lại ngủ say chết, hai chân vươn qua kéo theo chăn xoay người ngủ tiếp.
Mà Deadpool ở cùng phòng với lão đạo, suốt đêm vẫn luôn ngồi thẳng trên giường.
Trực tiếp quỵ trên sàn nhà.
Cổ ngữ có nói, quái vật gây hạn hán vừa xuất hiện, đất ngàn dặm khô cằn, động tĩnh bên phía Châu Trạch đương nhiên không thể nào khoa trương tới mức "đất cằn ngàn dặm", nhưng mấy hoàn cảnh nhỏ chung quanh anh cùng với người chung quanh anh đều bị ảnh hưởng cực kỳ rõ ràng.
- Ách... ... ...
Tiếng rên tràn đầy áp lực từ trong cổ họng Châu Trạch truyền đến.
Anh cảm thấy dường như bản thân mình đang chơi kéo co.
Tiền thưởng của trò kéo co này chính là rốt cuộc chìa khóa của cánh cửa này có còn treo bên hông của mình không.
Dưới tình huống bản thân mình không muốn đối phương tỉnh lại khống chế thân thể này nhưng đối phương vẫn có thể tỉnh lại, điều đó đồng nghĩa với thật ra đối phương đã nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối.
Trên thân thể truyền đến vô số tiếng giòn vang do khớp xương tạo ra.
Châu Trạch chậm rãi ngẩng đầu.
Trên cổ có gân xanh lộ ra.
Miệng anh há to phát ra như đang gào rú một cách không tiếng động.
Toàn bộ cửa sổ trong mấy căn phòng ở tầng hai của phòng đọc sách kể cả màn hình ti vi máy tính đồng thời vỡ nát.
Sau khi tất cả những thứ đó vỡ nát.
Thân thể Châu Trạch lại lay động một trận, nhưng anh vẫn có thể ổn định thân thể của mình dựa vào mười móng tay đang cắm xuống đất.
- Vù vù... ... Vù vù... ...
Miệng há thật to, không ngừng thở hổn hển.
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Trong đôi mắt.
Vẫn là thanh minh.
Nhưng mồ hôi lạnh đã làm ướt toàn thân Châu Trạch.
Anh bị hù.
Bởi vì mới vừa rồi, Châu Trạch tinh tường cảm giác được, dường như đối phương đã biết dụng ý của mình, đồng thời triển khai phản kích!
Tuy rằng lần này mình có thể chế trụ được, nhưng lần kế nếu mình muốn dùng phương thức giống vậy đi đánh cắp thứ gì đó, thật sự phải suy nghĩ kỹ một phen trước mới được.
Chẳng qua.
Khi hai mắt Châu Trạch nhìn thấy mười móng tay dài của anh tới mức có thể biến thành liềm cho mấy bác nông dân gặt lúa thì.
Khóe miệng của anh vẫn lộ ra ý cười.
Chí ít.
Lần này.
Không thiệt thòi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận