Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1521: Phát sinh (1)

Lão Hứa thỉnh thoảng đến chợ thức ăn mua thức ăn, còn những lúc khác, trên cơ bản đều đợi ngốc ở trong tiệm mà làm đẹp hoặc là suy nghĩ về chuyện trận pháp của mình.
Cho nên, trong tiệm sách, người duy nhất thực sự tiến hành giao tiếp tiến hành hoạt động xã giao đối với hàng xóm ở chung quanh, cũng chỉ có lão đạo.
Thông thường, trong khu phố hoặc là quận, hoặc là đồn công an địa phương, tổ chức các cấp vân vân lúc bọn họ muốn tổ chức hội nghị học tập gì đó kiểu “Văn minh và vệ sinh môi trường” “Các vấn đề an toàn trong phòng cháy chữa cháy” “Vinh quang của việc đóng thuế”…, tất cả đều do lão đạo đi.
Trong cuộc trao đổi của ông ta cùng với các anh chị em công nhân vệ sinh kia, ông ta đã nói bản thân thành một người cha già không dễ dàng, hơn nữa còn là một người cha già tốt muốn chết.
Nửa đời phiêu bạt, có chút tiền, nhưng con trai không có ý chí tiến thủ.
Con trai tính cách cô tịch, thích nghiên cứu chuyện học vấn âm dương, ông ta không còn cách nào chỉ có thể lôi kéo cái thân già này và bộ gân cốt này mà theo con trai, rất sợ một mình con trai cô đơn một mình ở trên cõi đời này, một ngày nào đó tâm tinh không tốt trực tiếp đi xuống địa phủ thăm quan du lịch.
Lão đạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến nơi, quan trọng nhất là, ông chủ cũng không hỏi ông ta về chuyện liên quan đến “con trai” kia.
Đi xuống khỏi cao tốc Giang Hải là đã tới trấn Hưng Nhân rồi, nơi này coi như là vị trí tiếp giáp giữa khu Sùng Xuyên Thông Thành cùng với địa giới Thông Châu, tiếp tục đi vào sâu hơn nữa, đi qua thị trấn, rất nhanh là đã có thể tới thôn xóm.
Hiển nhiên là lão đạo cho thấy là đã hỏi địa chỉ của người ta trước, sau khi đi qua mấy đường cua mấy góc quẹo, đã đến thôn Lô Hoa Cảng trực thuộc trấn Hưng Nhân.
Về cơ bản, trong cái thôn này lên đều là nhà hai tầng thậm chí là ba tầng do bọn họ tự xây dựng, nói thật, loại nhà ở thế này, nếu không phải là loại kiến trúc này được xây dựng từ sớm, từ lúc trình độ thẩm mỹ của mọi người không cao như hiện tại mà nói, hơi trọng tu thay đổi một chút, làm thành dáng vẻ của một căn biệt thự.
Cộng thêm tình huống trước có vườn nhà mình sau có ao cá nhà mình, trên phương diện cảm giác thoải mái đã trực tiếp giây sát mấy thứ gọi là căn hộ theo dãy* hay căn hộ biệt thự** đi.
(mô hình nhà ở theo phong cách phương tây; *dạng căn hộ diện tích trên 130m2, đầy đủ tiện dụng, chúng có “trải nghiệm sống kiểu biệt thự” ở một mức độ nhất định)
Xe trực tiếp đổ vào phần sân trước cửa nhà, người cha của đối phương với một thân quần áo công nhân vệ sinh kia vẫn còn chưa cởi ra,vội vàng đi ra đón.
Ông ta là cha của của người bị nạn, tên là Tôn Tử, là một ông lão thô kệch nhưng rất thật thà và đôn hậu, ông ta chủ động đưa điếu thuốc tới
- Tôn lão đầu à, con của ông ở đâu rồi?
Lúc này, lão đạo mời ông chủ tới, xem như có thể trâu bò ở trước mặt đám bạn già một phen.
- Đang nằm ở trong căn phòng ở trên gác ấy, mấy ngày nay đấy, vẫn nằm ở đó, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, haiz!
Tôn lão đầu vừa nói chuyện này thì cau mày, con của ông ta còn chưa kết hôn, nếu như xảy ra vấn đề gì đó, ông ta và người bạn già của ông ta biết sống sao đây.
- Còn trì hoãn ở đây làm gì nữa, dẫn chúng tôi đi lên xem thử một chút, yên tâm đi, tôi ở đây đảm bảo với ông, bất kể là có bệnh hay là có thứ không sạch sẽ, con trai tôi…
Lão đạo vừa nói thì muốn vỗ bả vai của Châu Trạch một cái.
Cũng may là trong một khoảnh khắc, ông ta đã tỉnh táo lại.
Lập tức nói:
- Lỗ tai tôi hơi ngứa chút thôi.
Thật ra thì, lời này của lão đạo còn chưa tính là chém gió, nếu thật sự là bệnh tật trên thân thể, ông chủ nhà mình cũng đã từng làm bác sĩ, cũng có thể xem thử một chút, nếu như có những thứ không sạch sẽ gì khác, vậy thì càng không cần hoảng sợ nữa!
Diêm Vương cũng đã từng giết, lại còn phải sợ đám tiểu quỷ này nhảy nhót ư?
- Đúng đúng đúng, xin mời, mời đi hướng này.
Tôn lão đầu dẫn Châu Trạch cùng với lão đạo cùng lên lầu, Châu Trạch đi ở sau cùng, thật ra thì, cuối cùng, sở dĩ Châu Trạch đồng ý đi theo lão đạo tới đây, còn có một nguyên nhân khác rất quan trọng.
Giống như là việc lão Trương là chính trị tuyệt đối của tiệm sách vậy, lão đạo cũng là một tấm gương khác.
Lúc trước, chỉ đơn thuần cảm thấy lão đạo là kẻ đào hố bom, biệt hiệu Tư Cơ* không đào hố bom thì không thoải mái.
(*là chiếc khiên được thần Zeus ban cho con gái mình là Athena, thể hiện sự ủng hộ hoặc hỗ trợ)
Đến bây giờ, ngược lại Châu Trạch lại cảm thấy trên người lão đạo có một loại vận may, nếu như bạn có thể không bị ông ta khắc chết, ngược lại có thể biến ông ta thành công tắc chuyên kích động cơ duyên và báu vật.
Chuyện của thế giới bên ngoài, giống như mạng nhện Romy, nhưng lão đạo luôn có thể đông kéo tây kéo mà kéo ra được sợi tơ mà bạn cần kia cho bạn.
Tựa như lúc anh đang suy nghĩ chuyện phải làm sao để tăng sản lượng lên, lão đạo lại có thể tình cờ đụng trúng ngay hai tiên nô trốn xuống phàm trần.
Sau khi đi qua ban công lầu hai, Tôn lão đầu đẩy mở cửa phòng ra, lão đạo đi theo tiến vào trước, Châu Trạch vừa đi vào một bước, lập tức sau lui ra, cau mày nói:
- Trong phòng đang đốt thứ gì, sao lại làm người ta sặc như vậy?
Lão đạo sửng sốt một phen, đang đùa cái gì vậy chứ?
Tôn lão đầu thì lại kinh ngạc một phen, ngay sau đó thét lên, cả người lộ ra vẻ vô cùng kích động,
“Phốc” một tiếng, quỳ gối với Châu Trạch, nói:
- Sư phụ, sư phụ, van cầu người mau cứu con của tôi đi, mau cứu con của tôi đi mà! ! !
Nếu không phải lão đạo nhìn thấy tình thế không đúng, nên ngăn Tôn lão đầu lại, thì Tôn lão đầu cũng đã trực tiếp dập đầu với Châu Trạch rồi.
- Ông đấy, ông đấy, có chuyện gì thì đứng lên rồi nó cho rõ ràng không được sao, dáng vẻ này của ông là làm gì vậy chứ, nếu chúng tôi cũng đã tới rồi, thì chắc chắn sẽ giúp đỡ một tay, nếu không thì chúng tôi tới nơi này làm gì chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận