Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 841: Hiệu quả từ liệu thần kỳ! (1)

Không thể nào xuất hiện được.
Xương tay phục hồi như cũ.
Nhưng đây vẫn chỉ là đao nhỏ mổ trâu.
Tiếp theo.
Vấn đề lớn nhất vẫn là tái sinh tay cụt kia của mình!
Nếu như công nhân trong nhà xưởng bình thường thao tác không thỏa đáng hoặc ngoài ý muốn khiến cho ngón tay hoặc các bộ phận khác của bàn tay bị cắt rời khỏi thân, nếu như có thể bảo hộ chi gãy thỏa đáng, kịp thời đưa đến bệnh viện đạt tiêu chuẩn, vẫn có xác suất rất lớn nối lại.
Nhưng về sau không thể tiếp tục làm công việc yêu cầu tỉ mỉ, nhưng ít ra có thể không hạ thấp bất tiện trong sinh hoạt đến mức thấp nhất.
Lúc trước mấy người luật sư An không thể không nghĩ đến chuyện này, nhưng lúc đó cái tay cụt kia của Châu Trạch đã bị sét đánh thành cặn bã theo hòa thượng chốc đầu.
- Chuẩn bị xong chưa, tiếp theo, có thể hơi đau đấy.
Cô bé ngăm đen ở bên cạnh hơi vui sướng khi người gặp họa nói:
- Thông sẽ không đau, đau tức không thông.
Châu Trạch không phản ứng lại.
Dường như cô bé ngăm đen đã giải thích đến nghiện, luôn cảm thấy lúc này không tìm chút cảm giác tồn tại quá mức tiếc nuối rồi, tiếp tục nói:
- Mới đầu rất chật, mới thông người. Làm tiếp mấy chục bước, rộng mở trong sáng.
Dây mây vốn cuốn lấy xương tay bên kia của Châu Trạch bắt đầu thu về.
Từng đóa hoa màu tím mọc quanh bốn phía cái hố, yêu dị xinh đẹp.
Bùn đất sau lưng Châu Trạch bắt đầu mềm xốp.
Đầu Tử Thị lại chậm rãi thò ra từ bên trong.
Anh vẫn chậm rãi nhắm hai mắt.
Chậm rãi tìm được vị trí sau lưng Châu Trạch.
Bùn đất này giống như hồ nước của anh, mà anh, đã là cá chép thành thạo nhất trong hồ nước này.
Anh đến đây.
Anh mở tay ra.
Đầu ngón tay.
Chạm lên trên gáy Châu Trạch.
Dường như Châu Trạch có cảm ứng, nhưng không quay đầu lại.
Chỉ mở miệng nói:
- Kon ban wa. (Chào buổi tối).
Thân mình Tử Thị run lên.
Anh chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt trong suốt.
Khóe miệng cũng mỉm cười.
Có vẻ hàm súc hơn nụ cười ngây ngô trước kia của anh nhiều.
Môi anh mấp máy.
Đáp lại:
- Kon ban wa...
Giống như lại hơi do dự.
Nhưng vẫn thêm vào:
- O tou san. (Cha)
Lão Trương tắm rửa trong nhà tắm cũ đối diện đồn cảnh sát.
Nhà tắm cũ này đã lâu lắm rồi.
Lão Trương nhớ được khi mình mới vừa lên làm cảnh sát đã được mấy đàn anh dẫn tới đây tắm rửa vào buổi tối.
Mà tiến vào nhà tắm tắm rửa, lại chăm sóc móng chân, coi như là một loại “Hưởng thụ xa xỉ”.
Nhất là khi đó trong ký túc xá của đồn cảnh sát vào mùa đông vốn không cách nào tắm rửa được, cho nên vừa vào đông, cảnh sát tới đây tắm rửa cũng rất nhiều.
Nhưng thành do phong vân mà bại cũng do phong vân đi.
Bởi vì có rất nhiều cảnh sát tới đây.
Khiến cho nhà tắm này thật “Sạch sẽ”.
Đơn thuần đến không thôi.
Không mang theo một chút đồ mặn...
Rất nhiều nhà tắm khác đều có kỹ thuật viên phục vụ đấm lưng.
Nhưng ở đây không có!
Thoáng cái đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.
Cơ sở nhà tắm này cũng đã sớm cũ nát không chịu nổi.
Bên cạnh mở vài nhà spa hoặc phòng tắm, phân chia rất nhiều mối làm ăn, kể cả ký túc xá đồn cảnh sát cũng cải thiện rất nhiều, có thể tắm trong phòng riêng, nước ấm cung cấp cả ngày.
Lão Trương tắm rửa xong mở ngăn tủ ra, vừa kéo lại phá hỏng cả tủ quần áo.
Mặc xong quần áo đi ra ngoài nói với ông chủ.
Ông chủ tóc hoa râm cười cười.
Chỉ nói mùa đông năm nay sẽ không định mở lại tiệm, ông cũng phải đi dưỡng lão.
Cuối cùng.
Ông chủ cảm khái một tiếng:
- Ai cũng không thể trở về khi trẻ tuổi.
Câu nói này không ngừng quanh quẩn trong đầu lão Trương.
Đi ra khỏi nhà tắm.
Gió lạnh khẽ thổi.
Lập tức rùng mình.
Lại cảm thấy hết sức sảng khoái.
Rất nhiều khi, anh cũng mê man, mê man chuyện rốt cuộc đi theo đám người Châu Trạch làm công trạng, hay tiếp tục làm cảnh sát của mình.
Cũng may Châu Trạch không làm khó anh.
Trên thực tế.
Trừ bỏ luật sư An ra, những người khác kể cả Châu Trạch đều không hề coi lão Trương là “Mục tiêu đầu tư”.
Trong cái nhìn của Châu Trạch.
Một cảnh sát ưu tú như vậy, cứ “Quang vinh” như vậy, không khỏi thật đáng tiếc, để cho anh tiếp tục khoác áo đồng phục cảnh sát, tiếp tục làm chuyện anh muốn làm, bản thân đã cực kỳ thỏa mãn.
Giống như bạn đi bên bờ biển muối phong cảnh như vẽ, thuận tay nhặt rác dưới chân lên, không đòi hỏi cái gì, chỉ vì muốn khiến phong cảnh trước mắt tiếp tục xinh đẹp, tiếp tục động lòng người.
Lão Trương ngồi vào trong xe của mình, lúc anh chuẩn bị lái xe ra ngoài, lại phát hiện phía trước có một chiếc Audi đang thò đầu ra ngoài, chẳng khác gì chặn đường đi ra ngoài của anh.
Hừ.
Không tuân thủ quy củ như vậy sao.
Lão Trương xuống xe, khi đi qua lại hơi ngoài ý muốn, bởi vì chủ xe lại ngồi trong xe, đang nhắm hai mắt như đang ngủ.
Là cảnh sát Trần!
Tại sao cô lại ở đây?
Dù sao lão Trương không phải là Châu Trạch, tuy rằng thành quỷ sai, nhưng sau khi anh tiếp nhận quỹ tích cuộc sống, thật ra không khác gì khi còn sống, đơn giản chính là thay đổi dung mạo, nhưng làm việc và nghỉ ngơi cơ bản như trước kia.
Cho nên.
Một chuyện, một số người.
Châu Trạch có thể cảm nhận được sâu sắc một chút không thích hợp.
Nhưng lão Trương.
Thật sự khó phát hiện ra được.
Cũng có thể nói là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường đi.
Cảnh sát Trần chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy lão Trương đứng bên ngoài cửa xe, cô ngồi thẳng người, mở cửa.
Lão Trương mở cửa xe, ngồi vào.
- Anh lái xe đi.
Cảnh sát Trần chỉ tay lái, lúc trước khi cô dừng xe ở đây đã ngồi lên chỗ ghế phụ.
- Cô muốn đi cùng tôi? Như vậy ảnh hưởng không tốt đi?
- Gần đây tôi không thoải mái lắm, muốn đi thử phương pháp chữa bệnh bằng nam châm.
- Ờ, cái này...
- Nhanh chút đi.
- Được!
Lão Trương cũng không phải người ngại ngùng gì, anh thật sự hơi sợ cô gái bên người, không chỉ đơn thuần là cảm giác đàn ông sợ vợ.
Khi đi đến cửa bệnh viện XXX đã là rạng sáng hôm sau, nói như vậy, trừ bỏ cấp cứu, phần lớn các phòng ban của bệnh viện đều đã tan làm, nhưng nơi này lại khiến cho người ta có cảm giác buổi tối vẫn ồn ào náo động.
Đậu xong xe.
Lão Trương và cảnh sát Trần cùng nhau xuống xe.
Cảnh sát Trần ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Ánh mắt hơi thâm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận