Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1106: Cái xác biết đi (2)

Tất cả hành vi thói quen của cô ta, gần như chỉ dừng lại ở những hoạt động cơ bản nhất, tỷ như bị thương, phải tìm bác sĩ, lúc thanh toán, phải lấy điện thoại di động ra đưa cho đối phương quét.
Nhưng những chi tiết khác, cũng không biết là bây giờ không quan tâm tới nữa, hay là vẫn đang có suy nghĩ, nhưng thực sự đã xuất hiện thay đổi đặc thù.
Da thịt trên trán đang từ từ nứt ra.
Giống như là vỏ cam bị móng tay từ từ đâm xuyên qua vậy.
Dường như có một thứ lông nhung đen thui gì đó ở bên trong đang muốn đi ra ngoài.
Giống như là gà con ở trong quả trứng vừa mới ấp mở vậy.
Nhưng gà con cũng không lắm lông như vậy.
Đôi mắt cô gái, vào lúc này cũng đã khôi phục một chút tinh thần, như thể cho tới bây giờ, cô ta mới tìm lại được một chút cảm giác.
Trong ánh mắt, bắt đầu xuất hiện cảm xúc giãy giụa, không cam lòng, tức giận, vân vân.
Dần dần.
Vị trí lồi ra và nứt toạc ở trên trán giống như là bị cưỡng ép đè xuống vậy.
Bắt đầu từ từ tan ra.
Đến cuối cùng.
Lại khôi phục như lúc ban đầu, mà có một thứ trở về nguyên trạng, chính là vẻ mặt đờ đẫn cùng với con ngươi lại lần nữa trở nên trống rỗng của người phụ nữ kia.
Máu tươi ở trên trán, lại lần nữa thấm ra ngoài, công sức Phương Phương làm việc một phen trước đó, dường như đã trôi theo dòng nước, không có chút tác dụng gì.
Phương Phương vẫn còn đang ôm lấy hông của mình, nhìn thấy cô gái dừng lại, cho là cô ta đã đồng ý rồi, lúc này tiếp tục nhiệt tình nói:
- Như thế này đi, tôi đi gọi xe cho cô, đưa cô đi bệnh viện.
Phương Phương thật sự cảm thấy, có lẽ cô gái này do đầu óc bị thương mới dẫn đến tổn thương “não bộ”.
Trùng hợp vào lúc này.
Lão đạo – người đã quét dọn sạch sẽ hết nửa con đường từ phía bên tiệm sách kéo dài tới bên tiệm thuốc bên này – cũng đang vừa đấm lưng vừa chậm chạp quay lại.
Lúc đi ngang qua cửa tiệm thuốc, lão đạo quay đầu lại, nhìn cô gái đứng ở trước cửa tiệm thuốc một chút, nhìn thấy vải thưa trên trán cô ta đã loang lổ vết máu, sau đó lại nghiêng đầu, nói với Phương Phương đang đứng sau lưng cô gái:
- Phương muội à, mang bình dầu hồng hoa tới cho tôi đi.
Phương Phương lập tức đi lên trên quầy cầm bình rượu tới, nhìn thấy lão đạo cũng ôm eo giống như mình, hỏi:
- Đổi tính rồi hả? Đêm hôm thế này sao lại tự nhiên đi làm vệ sinh?
- Này nhé, vấn đề bảo vệ môi trường, mọi người đều có trách nhiệm, bần đạo đó mà, lớn tuổi rồi, cũng càng ngày càng thích làm việc công ích, cảm thấy chỉ có như thế, mới tính là sống không uổng đời này.
- Ồ, vẫn là đạo trưởng ông giác ngộ cao nha, nhưng ông cũng phải chú ý phần eo của mình chứ, cũng không thể…
- Ngược lại không phải là bởi vì quét dọn, chỉ là không may mắn lắm, lỡ chân bước tới chỗ trơn, té ngã một cái, đụng phải eo thôi, xoa bóp một chút, trên thực tế, eo của bần đạo, khỏe khỏi phải bàn!
Lời thì nói như vậy, nhưng nghĩ tới việc một lát nữa còn phải đi quét dọn nửa bên đường đối diện một chút, cả người lão đạo đều cảm thấy không khỏe.
Phương Phương vỗ trán một cái, lập tức nói với lão đạo:
- Đạo trưởng này, có thể làm phiền ông đưa em gái này đến bệnh viện lân cận khám thử một chút có được hay không.
Phương Phương nói xong đưa tay chỉ đầu óc của mình:
- Chỗ này ấy, bị thương rồi, phải kiểm tra kỹ một chút ấy.
- Cái gì? Được, không thành vấn đề.
Bây giờ lão đạo chỉ mong có thể đặt cây chổi cùng đồ hốt rác xuống, ông ta đi lập tức tới, đi tới trước mặt cô gái, nhiệt tình nói:
- Đến đây đi, bần đạo đưa cô đến bệnh viện, xe của bần đạo đậu sẵn ở bên ngoài rồi, lên xe đi, miễn phí, không lấy tiền đâu.
Cô gái mơ mơ hồ ồ ngẩng đầu, nhìn lên lão đạo ở trước mặt.
- Còn ngẩn ra đó làm gì, đi nào, vấn đề trên đầu thế nhưng không trì hoãn được nha, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Lúc này Phương Phương cũng khuyên nhủ:
- Đúng vậy, em gái à, đi cùng với ông bác đạo sĩ kia đi.
- Ông bác này là người tốt, tối nay cô đụng phải ông ta.
- Cô đúng thật là may mắn lắm đó.
...
Nếu như “diễn thuyết báo cáo” trước đó của luật sư An lại kéo dài thêm một chút.
Nếu như đám người Châu Trạch đi ra khỏi tiệm sách trễ hơn một chút.
Nếu như tốc độ quét sân của lão đạo nhanh hơn chút nữa.
Có thể.
Lúc này mọi người cũng sẽ không gặp nhau, toàn bộ sự kiện, gặp nhau sau đó tiến vào một giai đoạn quỷ dị đến dị thường, mà Câu Tân, người mà hiện tại còn đang nằm trên giường bệnh, đối với loại cảm giác này, hẳn là người có quyền lên tiếng nhất.
Trước mặt, lão đạo vừa mới đưa cô gái kia vào trong xe của mình, bản thân thì đang chuẩn bị ngồi vào ghế tài xế, đã nhìn thấy đám người ông chủ, tất cả bọn họ đều đi ra ngoài.
- Ở trên xe.
Đứa trẻ sơ sinh ở trong ngực luật sư An mở miệng nói.
Châu Trạch giơ tay lên, lúc này tất cả mọi người đều tản ra, bao vây lấy xe của lão đạo, vẻ mặt của mọi người đều có chút nghiêm túc, có chút giống như cảnh sát phụ trách phòng bị vòng ngoài cho chuyên gia phá bom ở bên trong vậy.
Trên thực tế, đối mặt với kẻ mang theo thứ này, có nghiêm túc đến như thế nào đi nữa cũng không quá đáng.
Dù là vị kia đã bị Đệ nhất Thái Sơn Phủ Quân phong ấn qua nhiều năm tháng, và đã bị hao tổn phần lớn.
Dù là lần này ra ngoài chỉ là một phần bổn nguyên của nó, dù là một phần phận bổn nguyên này cũng đã bị chia cắt ra rất nhiều phần khác nhau phong ấn ở bên trong không ít cơ thể.
Nhưng bách túc chi trùng, tử nhi bất cương*, vị khủng bố này thiếu chút nữa là đã có thể lưu lại một câu chuyện của riêng mình trong thần thoại và truyền thuyết, tuyệt đối không thể có bất kỳ sự khinh thường hay buông lỏng nào.
(thành ngữ: con rất trăm chân, chết mà không ngã hẳn, dùng để hình dung một vị nào đó, quý tộc hoặc gia tộc có thế lực lớn, tuy đã suy bại nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng)
Lão đạo gãi đầu một cái, có chút không giải thích được với tình huống này, đây là toàn bộ tiệm sách cùng nhau ra quân quét đường giúp ông ta sao?
- Sao vậy, ông chủ?
Lão đạo nhìn về phía Châu Trạch, biểu cảm nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận