Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 373: Mời chào!

- Rượu vang nhà làm, uống thử một chút không?
Người phụ nữ bưng ly rượu lên, đưa đến trước mặt người đàn ông, tư thái ung dung phối hợp với sắc điệu mờ tối trong ghế lô, càng lộ vẻ mê người.
Người đàn ông vẫn mặc một bộ trang phục màu đỏ thẫm, giày da sáng loáng cộng thêm mái tóc được cắt tỉa cẩn thận.
Cho dù khi anh ta lấy ly rượu, anh ta cũng cẩn thận tới mức phải lấy khăn tay của mình lau lau ly rượu trước, sau đó mới cầm lên.
Anh ta không hề cố kỵ chuyện đối phương nhận ra bản thân mình lo tay của đối phương bẩn, cũng không sợ đối phương tức giận.
Bởi vì ngay mười lăm phút trước, khi luật sư An đi từ trong phòng vệ sinh ra, khi anh ta nhìn thấy cô gái này vừa chờ mình vừa móc cứt mũi trong ghế lô.
Móc cứt mũi xong còn đưa lên trước mặt nhìn nhìn.
Sau đó lại lấy đầu ngón tay xoa nắn.
Bắn ra ngoài.
Đối với những thứ bản thân không nhìn thấy, luật sư An có thể cảm thấy không có chuyện gì, cho nên anh ta có thể lăn qua lăn lại cả một đêm trên người phụ nữ. Nhưng những thứ mà anh ta đã nhìn thấy, nó giống như một cây gai đâm vào lòng anh ta, muốn không nghĩ tới cũng khó khăn.
Cứt mũi của người phụ nữ xinh đẹp không phải cũng là cứt mũi à?
- Anh cứ thích chú ý như vậy… Giống hệt hai năm trước, khi em gặp anh lần đầu.
Người phụ nữ mặc lễ phục màu đen, thân thể thon thả nở nang lộ ra mị lực của người được gọi là người phụ nữ chuẩn mực trong lòng đàn ông. Đương nhiên, cô ta không muốn dụ dỗ ai, cô ta cũng không cần phải dụ dỗ ai.
Hộp đêm này có phân nửa là của cô ta.
- Không có biện pháp, đời trước khi tôi ăn thịt sống trong rừng mưa nhiệt đới, tôi đã thầm phát thệ trong lòng, kiếp sau nhất định phải đối xử với chính mình tốt hơn một chút.
- Sau đó, đây là kiếp sau của tôi, cho nên tôi phải khiến bản thân mình có thể sống một cách khảo cứu và tinh tế hơn.
- Hay là chúng ta trở lại chuyện chính đi, luật sư đại nhân của tôi.
Người phụ nữ đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Mà luật sư An lại tự nhiên thưởng thức rượu vang.
Gác chân.
Lắc lư.
Anh ta càng thêm cà lơ phất phơ hơn trước kia.
Đại khái ý của anh ta là.
Cô cứ việc nghiêm túc nói.
Tôi thật sự nghe vào coi như tôi thua.
- Đại nhân nhà tôi vẫn rất coi trọng ngài, đồng thời còn cho rằng nếu ngài tiếp tục không phẩm không cấp lưu lạc ở nhân gian như vậy, nói cho cùng không phải chuyện tốt.
- Thứ nhất, tuy nói chuyện năm đó anh cũng có trách nhiệm, nhưng nó lại hợp lý, lại vì vậy mà bị âm ty đoạt mất văn tự xuất thân, không bao giờ được bổ nhiệm. Hình phạt này thật sự quá nặng.
- Mà đến hiện tại khi ngài sử dụng thân phận lúng túng, không đen không trắng tiếp tục dạo chơi nhân gian, nếu đụng phải một tuần kiểm thích chịu trách nhiệm, nếu người ta muốn đối phó với anh thật, anh sẽ rất phiền phức.
- Đại nhân nhà chúng tôi cảm thấy bất bình với những gì mà ngài đã gặp phải.
Luật sư An nhún nhún vai: - Cảm ơn đại nhân nhà cô đã khen ngợi. Tuy rằng tôi không cho rằng cô có thể nhìn thấy đại nhân nhà cô, ồng thời đại nhân nhà cô cũng ngồi xuống nói chuyện phiếm với cô.
- ... ... - Người phụ nữ.
- Rượu rất ngon, nhưng lời cô nói thực sự không dễ nghe chút nào. - Luật sư An cười cười, để ly rượu xuống, đồng thời nói: - Trước đây hai người các ngươi cũng là tôi chịu trách nhiệm vận tác, tôi là bên thu tiền, cũng giải quyết thân phận giúp các người. Chỉ có điều, điều khiến tôi không nghĩ tới chính là, các người lại có thể lấy được chứng nhận quỷ sai, còn làm quỷ sai. Hiện tại, mỗi ngày trôi qua đều tiêu sái mãn nguyện như thế.
- Đây là vì tuy rằng đại nhân nhà chúng tôi ở địa ngục, nhưng tầm ảnh hưởng của đại nhân lại không bị giới hạn trong địa ngục. Loại vật như chứng nhận quỷ sai này, đại nhân nhà chúng tôi vẫn có thể... ...
- Thứ như chứng nhận quỷ sai này cho dù là tôi cũng có thể đơn giản lấy được.
- ... ... - Người phụ nữ.
- Thực sự, có người nói có một người mù ở Thượng Hải, hình như cũng đã làm quỷ sai, tẩy trắng thân phận, dường như ở chỗ anh ta, chứng nhận quỷ sai có thể xếp thành núi.
- Giống như đến sườn núi phía sau núi đào đất, vừa đào đã đào được một bao tải.
Người phụ nữ hít sâu. Cô ta vẫn luôn tu tâm dưỡng tính, không quan tâm bất kỳ chuyện gì, thế nhưng vào lúc này, trong lòng cô ta sinh ra một loại xung động muốn giết chết người đàn ông trước mặt.
Bởi vì tên này.
Thực sự rất không biết nói chuyện phiếm!
Luật sư An nhẹ nhàng cọ xát ngón tay trên bàn trà, nói: - Cứ như vậy đi, tôi còn có một người khách đang ngồi trong nhà chờ tôi. Anh ta có chút không an phận, cũng có chút không ngoan ngoãn, tôi phải nhìn chằm chằm anh ta, nếu không anh ta sẽ như nòng nọc nhỏ muốn đi tìm mẹ.
Nói xong, luật sư An cầm lấy cặp công văn, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Người phụ nữ đi ra khỏi ghế lô với anh ta. Cô ta đứng ở tầng hai, phía dưới không ít khách, nhưng vì ánh đèn mờ tối, cho nên người phía dưới không thể thấy rõ phía trên, nhưng người phía trên lại có thể nhìn thấy khá rõ tình huống phía dưới.
Đây cũng là do cô ta cố ý thiết kế ánh đèn và bố cục thành như vậy. Bởi vì hai ông chủ tiệm này thích loại đứng yên lặng ở tầng hai chăm chú nhìn phía dưới.
- Thực không muốn suy nghĩ thêm một chút sao, luật sư An?
- Gia nhập vào chỗ chúng tôi thật ra cũng rất thanh nhàn. Anh xem tôi và vị mà tôi hợp tác đi, chúng tôi không cần làm chuyện gì cả, cả ngày chỉ ở trong này sống mơ mơ màng màng, vô ưu vô lự.
Luật sư An lắc đầu.
Người phụ nữ gật đầu, làm một tư thế "mời", bản thân thì đi trở lại ghế lô. Hiển nhiên, lần gặp này cũng khiến cô ta cảm thấy không quá thoải mái.
Chờ khi người phụ nữ đóng cửa rồi.
Luật sư An liếm môi, lặp lại lời người phụ nữ:
- Đúng vậy, bởi vì ngoại trừ sống mơ mơ màng màng vô ưu vô lự, người như các ngươi còn có thể làm gì?
Quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ đang cos Mạnh bà nhún nhảy, độ cong trào phúng bên khóe miệng luật sư An lại càng thêm rõ ràng.
Đang làm quỷ sai lại không muốn phát triển, có thể hiểu được, vì tích điểm căn bản không có tác dụng gì đối với các ngươi.
Thế lực sau lưng các ngươi cũng sẽ không cho phép các ngươi tiếp tục leo lên, lên làm bộ đầu hoặc tuần kiểm, bởi vì bọn họ không muốn các ngươi có năng lực thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, mà hai người các ngươi cũng tiếp tục sống như ăn mật.
Chậc chậc.
Âm ty thực sự quá lớn.
Lớn đến cơ sở phía dưới.
Cũng đã nhiều sâu mọt như vậy.
Mạnh bà còn đang khiêu vũ phía dưới. Phía dưới cũng có không ít khán giả còn đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Luật sư An châm một điếu thuốc, gạt bỏ tàn thuốc.
Rõ ràng có thể ỷ vào thể chế bên trong âm ty, trải qua tháng ngày an nhàn thoải mái mà đám vong hồn tầm thường nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thế mà bọn chúng lại thích làm trò vặt này, quảng cáo rùm beng rằng mình là một con bò đi lạc.
Thực sự là thói quen.
Đơn giản là bọn họ ỷ vào các đại nhân vật phía trên tranh quyền đoạt lợi không quan tâm, cái tên đại nhân cho các người ít gia vị lại ném thêm một ít táo ngọt, thật sự coi mình thành nhân vật lớn rồi?
Trên sổ âm ty đã sớm hiển hiện rõ ràng, trước đây, vị kia vọng tưởng có thể tự trị cách Minh Hà ở địa ngục, ý đồ tự lập ở địa ngục.
Kết quả, hắn ta bị hoàng đế lúc ấy ép buộc phải quản Vùng biển Âm u, giết tới thiếu chút nữa diệt tộc.
Mấy ngàn năm trôi qua.
Lại bắt đầu có người mơ giấc mơ giống vậy.
Thảnh thơi mà đi xuống tầng, trong lòng luật sư An còn đang điên cuồng suy nghĩ:
Mẹ trứng.
Lão tử chỉ là thoải mái lăn lộn mấy chục năm bình thường, hưởng thụ nhân sinh một chút, đầu bị cửa kẹp mới theo các ngươi lăn lộn. Các ngươi cũng không soi mặt vào trong vũng nước tiểu mà xem, bản thân mình có đức hạnh gì.
- Rầm!
Phía dưới truyền đến tiếng vang kịch liệt.
Luật sư An nhìn về phía bên kia, lập tức thấy được ngay vị trí cách mình không xa, một bóng người quen thuộc hung tợn vật một bóng người quen thuộc khác té xuống đất.
Mả mẹ nó.
Vì sao vị này lại chạy đến Thường Châu.
Thật đúng là âm hồn bất tán!
Luật sư An lập tức cầm cặp công văn ngăn trở mặt mình, chuẩn bị chuồn mất. Nhân vật dám tiếp nhận loại việc dạo chơi ngay bên bờ trật tự này…
Chuyện khác không dám nói.
Thế nhưng riêng loại bản năng xu cát tị hung này vẫn có tiêu chuẩn nhất định.
Mặc dù anh ta không hiểu rõ cụ thể là nguyên nhân gì.
Nhưng bản năng của anh ta cảm thấy sợ hãi Châu Trạch!
Hơn nữa anh ta cảm thấy bản năng của mình, xác suất phạm sai lầm rất thấp, rất thấp. Cho nên anh ta lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi từ cửa sau, tận lực không đối mặt với vị kia.
Vậy mà, sợ cái gì cái ấy sẽ tới.
Ngay lối đi ra, đầu tiên là hai cô gái vừa thét chói tai vừa chạy về.
Ngay sau đó là một loli lưỡi dài uy phong lẫm lẫm, mang theo oán niệm không giải thích được vọt vào.
Những khách cũ trong hộp đêm vì ánh đèn mờ tối mà không thể nhìn thấy quá rõ ràng, còn tưởng rằng loli lưỡi dài là người biểu diễn tiết mục trong hộp đêm.
Không ai thét chói tai cũng không có người nào sợ hãi.
Ngoại trừ nữ diễn viên biểu diễn Mạnh bà ngẩn người.
Phía dưới, những khách cũ lại cùng nhau vỗ tay.
Có sáng tạo có sáng tạo.
Cụng ly! Cụng ly!
Còn có người hướng về phía tiểu loli huýt sáo.
Hô tiểu loli xuống đây uống cùng anh đây một ly.
Nếu không phải hiện tại toàn bộ lực chú ý của tiểu loli đều nằm trên người hai cô gái kia, đoán chừng đám người ồn ào huýt sáo này khó có thể tránh khỏi kết cục bị quất một trận.
Hai cô bé muốn đi ra ngoài từ cửa sau, vừa vặn đi cùng một đường với luật sư An.
Một người trong đó xanh mặt, vì bị quỷ sai đuổi bắt, khiến hai cô gái vừa rồi còn đang cảm động đến rơi lệ vì lấy được cuộc sống mới, trong nháy mắt lại biến thành phần tử liều mạng.
Một móng vuốt trực tiếp quét về luật sư An. Cô ta muốn quất bay nhân loại đang chắn trước mặt mình. Chuyện cho tới bây giờ, cô ta cũng không kịp khiêm tốn và ẩn tàng nữa, chạy trốn mới là trọng yếu nhất.
Trong nháy mắt ngắn ngủi.
Luật sư An nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa việc tiếp tục khiêm tốn che giấu thân phận và phải nằm trong bệnh viện nửa tháng, cho dù có chị y tá xinh đẹp, nhưng sợ rằng mình có thể vì cú đánh này mà eo thụ thương, không có năng lực muốn làm gì thì làm nữa.
- Răng rắc!
- Bốp!
Một bàn tay của cô gái bị luật sư An trực tiếp vặn gãy. Ngay sau đó, anh ta lại đạp thêm một đạp ngay đầu gối của cô ta, khiến cô gái trực tiếp té quỵ trên đất.
Một cô gái khác bị luật sư An bóp cổ, ném bay trên mặt đất, cũng bị đạp dưới chân.
Toàn bộ động tác của anh ta như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Nếu nơi này có người đã từng đi lính, mới có thể nhìn rõ ràng cái bóng của người lính ẩn sâu trong hành động của luật sư An.
Tiểu loli thu hồi đầu lưỡi, dừng bước, mang theo vẻ đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông mặc âu phục trước mặt. Cô ấy không nhận ra vị luật sư này, chỉ coi rằng hắn ta là quỷ sai Thường Châu, lúc này chạy đến cướp người!
Châu Trạch vừa ném người trẻ tuổi kia đi cũng nhìn về phía bên này.
Anh hơi chút sửng sốt một chút.
Hiển nhiên.
Ông chủ Châu cũng nhận ra thân phận luật sư An.
Dù sao thì thẻ bạc của anh ta còn đang nằm trong ví tiền của anh đây này.
Tên thanh niên bị Châu Trạch đánh ngã xuống đất vừa thấy luật sư An ra tay, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Nếu như hai người bọn họ cố ý không làm chuyện đứng đắn, không lý tưởng, không muốn lên chức, vậy luật sư An này hẳn là người thật khiêm tốn thật kinh sợ. Thế nhưng thái độ làm việc khác thường của luật sư An lúc này, khiến anh ta không đoán ra.
Người phụ nữ đang ở trên tầng hai, vì nghe được tiếng vang mà đi từ trong ghế lô ra lần nữa, cũng không nhảy xuống làm chuyện gì. Cô ta giống người thanh niên kia, chỉ đứng ở phía trên tiếp tục xem tình thế phát triển.
- Tà ma ngoại đạo, làm hại nhân gian và hài hòa xã hội, người người chịu trách nhiệm!
Luật sư An nói tới một thân chính khí, vô cùng dõng dạc.
Ngay sau đó.
Luật sư An chỉ chỉ hai cô bé trên đất, nói với Châu Trạch và tiểu loli:
- Hai vị thiếu hiệp, giao ác đồ cho hai người giam giữ áp giải tới quan phủ, sau này còn gặp lại, cáo từ!
Lòng bàn chân anh ta như bôi mỡ.
Không muốn nhấc lên quan hệ gì với Châu Trạch, luật sư An chỉ muốn mau chóng để bản thân mình biến mất.
Kết quả anh ta còn chưa đi được hai bước.
Chỉ cảm thấy phía sau có tiếng gào thét truyền đến.
Luật sư An nghiêng đầu qua.
Cổ anh ta đã bị Châu Trạch trực tiếp bóp lại.
Chính anh ta cũng bị Châu Trạch hung tợn đụng tới phải lui về phía sau, mãi đến khi sau lưng dính lên trên vách tường.
- Mục đích mày tiếp cận cô ấy là gì?
Châu Trạch nhìn chằm chằm luật sư An hỏi.
Oa!
Luật sư An muốn khóc!
Chúng tôi.
Thật sự chỉ là quan hệ nghiệp vụ đơn thuần.
Tôi thật sự không có gì với vợ anh.
Lão tử trốn anh như trốn ôn thần.
Làm sao dám có suy nghĩ gì với vợ an
- Đừng hiểu lầm... ... Đừng hiểu lầm... ...
- Quen biết cô ấy.
- Thật sự chỉ là vừa khớp... vừa khớp... là...
- Là... Là duyên phận... Duyên phận đi...
- Hí... ...
Luật sư An chỉ cảm thấy bàn tay bóp cổ mình mạnh mẽ tăng thêm sức lực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận