Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 608: Kinh hồn! (2)

Trong phòng có rất nhiều tượng sáp, đều rất trầm trọng.
Trước đây, khi Châu Trạch đi qua một số nhà ma trong công viên, những nơi ấy đều thích dùng một số người giấy Zhizha hoặc vải bông để hù dọa ngươi.
Thật ra món đồ kia không đáng sợ chút nào, ngược lại khiến người ta chán ghét.
Nhưng sự khủng bố trong căn phòng này.
Thật ra là sự kết hợp hoàn mỹ của nghệ thuật và khủng bố.
Mỗi một tác phẩm đều có thâm ý ẩn chứa, cũng lộ ra sự tự hỏi của chính tác giả sáng tạo ra.
Đối với người thật sự thích kiểu này, căn phòng này không khác gì một hồi ác thú thịnh yến thị giác.
Trên thực tế, mọi người có rất nhiều nhu cầu đối với tinh thần, nhất là sau khi vượt qua sự theo đuổi về ăn no mặc ấm ở giai đoạn sơ cấp.
Loại theo đuổi và cần thiết thực tế kia.
Hoàn toàn không phải mấy từ ngữ quang vĩ có khả năng dễ dàng khái quát được.
Đương nhiên.
Viện bảo tàng tượng sáp này đã tách một phần tác phẩm, bài trí riêng ở chỗ sâu trong không gian độc lập như vậy, hẳn cũng vì sợ phiền phức.
Phải biết rằng.
Pho tượng "Lão Tử" trên vách tường bên ngoài đã khiến viện bảo tàng gặp phiền toái.
Vừa đi vừa thưởng thức.
Mãi cho đến khi sắp đi tới lối ra thì.
Châu Trạch dừng bước.
Bé trai hơi kỳ quái nhìn về phía Châu Trạch, sau đó lại nhìn theo ánh mắt của Châu Trạch.
Đây là một tòa vương giả tượng sáp,
Nhưng tạo hình rất kỳ quái.
Mấy năm này, phim truyền hình cực hot


Băng Hỏa Chi Ca


khiến "Thiết Vương Tọa" rất nổi danh.
Nhưng vương tọa trước mắt lại do từng tầng xương trắng tích lũy mà thành.
Vương Quyền tôn quý, trên bản chất là "quyền sanh sát trong tay".
Người trên vương tọa nói để bạn chết, bạn sẽ chết, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến mọi người sợ hãi nó.
Về phần những khái niệm khác như "thiên tử", "thay trời mục dân", "thiên mệnh thần thụ".
Đơn giản chỉ là màn tơ phủ lên trên nó mà thôi.
Mà vương tọa này.
Từ lúc mới bắt đầu.
Nó đã trực tiếp nói cho bạnbiết.
Không quỳ trước mặt nó.
Kết quả của bạn.
Sẽ như đống xương trắng phía dưới!
Rất trực tiếp.
Rất dứt khoát.
Không chút ngượng nghịu nào, đi thẳng vào vấn đề!
Trên ngai vàng có một người đàn ông đang ngồi.
Để trần nửa người trên.
Trên người như điêu khắc phù văn quỷ dị, không phải rất cường tráng, cũng không quá uy nghiêm, thậm chí, anh ta còn dùng một tay chống vương tọa, đỡ lấy trán mình.
Nhắm hai mắt.
Như là đang ngủ gật.
Hoặc như là.
Đang phơi nắng...
Nhưng chính loại cảm giác này, loại đối lập này, loại tương phản này.
Mới càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Phảng phất như một khi người đàn ông trên ngai vàng trước mắt kia mở mắt ra.
Phong vân bốn phía sẽ hoàn toàn biến ảo!
Bé trai cúi người, tìm kiếm tư liệu thiệp, lại phát hiện ở đây duy chỉ có tượng sáp này, không có thiếp tư liệu.
- Anh ta là ai?
Bé trai tò mò hỏi.
Châu Trạch lắc đầu.
- Không nhận ra.
Lần đầu tiên.
Sau khi đi vào đây, mặt mũi anh có chút nghiêm túc.
Đáng tiếc.
Hiện tại doanh câu còn đang ngủ say.
Mỗi lần sau khi đi ra, anh ta đều phải ngủ say mười ngày nửa tháng, trong quá trình này, ngay cả giao lưu hai người cũng không cách nào giao lưu được.
Nếu không, Châu Trạch thực sự rất muốn hỏi anh ta một chút.
Có phải khi đó anh không có chuyện gì làm, đã túm lấy một họa sĩ vẽ một bức chân dung cho vong hồn của mình không?
Anh có từng truyền lưu hình tượng này ra ngoài chưa?
Nếu chưa.
Tại sao nó lại xuất hiện trong viện bảo tàng tượng sáp này?
- Đi thôi.
Châu Trạch dẫn tay bé trai đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây.
Rộng mở trong sáng.
Phía trước là một phòng khách nhỏ, Châu Trạch nhìn thấy Vương Kha và một người phụ nữ mặc quần trắng ngồi ở chỗ kia uống trà.
- Hai người ra rồi, để tôi giới thiệu một chút, vị này là chủ viện bảo tàng tượng sáp, là một người bạn tôi quen biết trước đây tên tiếng Trung là Lạc Tô, cô ấy là người Mỹ gốc Hoa.
- Chào anh, tôi là Lạc Tô, rất hân hạnh được biết anh.
Lạc Tô đứng lên, và Châu Trạch bắt tay một cái, sau đó cúi người, rất thân thiết mà sờ sờ đầu của bé trai, nói:
- Người bạn nhỏ, lá gan của em thật sự rất lớn.
Bé trai trầm mặt.
Một lão quái vật mấy trăm năm.
Sẽ thích được đối phương xoa đầu sao?
- Mới vừa rồi bé gái kia còn nói em rất dũng cảm, dám đi vào nơi này tham quan đây. Chị vốn không tin, hiện tại chị tin rồi, em thật sự rất dũng cảm.
Bé trai cười vui vẻ.
Châu Trạch đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn người phụ nữ này.
- Ngồi xuống cùng uống trà đi, mời, anh Từ.
Châu Trạch cũng ngồi xuống.
Lạc Tô châm trà cho Châu Trạch, Châu Trạch thừa cơ hội này nhìn chung quanh phòng khách nhỏ một lần, bày biện thật khác biệt.
- Chú, Vương Nhụy đâu? - Bé trai hỏi.
- Cô bé ở bên trong vọc máy vi tính.
Lạc Tô chỉ chỉ phòng trong, hẳn nơi ấy là phòng làm việc của cô ấy.
Bé trai đẩy cửa ra, hấp tấp mà tiến vào.
Châu Trạch cầm ly trà lên, uống một ngụm trà.
Trà này.
Hơi đắng.
... ...
Đi vào phòng làm việc, phát hiện trong văn phòng lại có thể có ba tượng sáp.
Theo thứ tự là chủ viện bảo tàng, còn có hai công nhân một nam một nữ.
Người này thật đặc biệt.
Lại có thể bày tượng sáp của chính mình trong phòng làm việc.
Bé trai nhìn thấy Vương Nhụy đang ngẩng đầu nhìn một bức tượng sáp, muốn đưa tay sờ thử nhưng vẫn không dám.
- Muốn sờ thử không? - Bé trai hỏi.
Vương Nhụy gật đầu.
- Vậy thì sờ đi. - Bé trai giật dây nói.
- Thế nhưng... Thế nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Người ta muốn sờ chỗ đó.
- Được, vậy thì sờ đi.
- Người ta chỉ muốn sờ thử xem chỗ đó có cảm giác gì, cậu đừng suy nghĩ nhiều.
Nói xong.
Đầu ngón tay tiểu loli nhẹ nhàng đụng chạm, dường như cô ấy rất bối rối, rất ngượng ngùng.
- Yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu, đây là bí mật giữa tôi và cậu.
- Hì hì, được. - Tiểu loli vui vẻ.
Chỉ là.
Cô bé lại lập tức bất đắc dĩ nói.
- Thật cao, sờ không tới.
- Tôi ôm cậu.
Nói xong,
Bé trai khom lưng, ôm lấy đầu gối tiểu loli, trực tiếp đứng lên.
Cậu ta vốn là người ngay cả đầu trâu cũng có thể nhấc lên được!
- Oa ah!
Tiểu loli cũng kinh ngạc một chút, cảm thán nói:
- Cậu thật khỏe.
- Sờ đi, hẳn là với tới rồi chứ?
- Với tới, với tới.
Tiểu loli đưa tay.
Sờ về phía ngực tượng sáp chủ viện bảo tàng.
- Phù... Thật mềm, đây là silicone sao?
Thật ra.
Hẳn xúc cảm khi sờ silicone phải tương đối cứng rắn mới đúng.
- Cậu thử sờ thêm một chút, không vội.
- Được.
Tiểu loli lại sờ soạng trong chốc lát, vì lo lắng bé trai quá mệt, cô bé nói:
- Mình sờ vậy được rồi, thả mình xuống đi.
Bé trai nhẹ nhàng đặt cô bé xuống đất.
- Cảm ơn cậu, cậu mệt không?
Nói xong.
Tiểu loli theo bản năng đưa tay muốn lau mồ hôi cho bé trai.
Nhưng cô bé kinh ngạc phát hiện, trên mặt bé trai ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, tay cô bé đặt trên mặt bé trai, lại không tìm được nơi muốn lau.
Bé trai rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Vậy mà.
Trong nháy mắt.
Mũi cậu bé bỗng nhiên hít hà.
Trên mặt lộ ra vẻ tham lam.
Rồi lại thanh tỉnh chỉ trong phút chốc.
Cậu ta lập tức bắt được tay tiểu loli đặt trên mặt mình, mở ra.
Trong lòng bàn tay.
Thình lình có một đoàn màu đỏ.
- A, mò trúng thuốc màu, để mình đi rửa, trong phòng làm việc này có phòng vệ sinh, mới vừa rồi mình đã đi qua.
Bé trai buông lỏng tay ra.
Tiểu loli chạy về phía phòng vệ sinh.
Mà bé trai lại đứng tại chỗ.
Lặng lẽ ngẩng đầu.
Nhìn về phía tượng sáp chủ viện bảo tàng mà tiểu loli mới vừa sờ soạng.
Bé trai có thể xác định.
Mới vừa rồi, màu đỏ trong lòng bàn tay tiểu loli.
Cũng không phải thuốc màu.
Mà là.
Máu... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận