Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 669: Nuốt! (1)

Thật ra, cho dù là người luyện võ, tới trình độ "tai thính mắt tinh" nhất định cũng có thể cảm ứng được cái gọi là khí cơ, mà sát khí lại là một loại khí cơ sáng tỏ nhất, cho dù là người thường, chỉ cần mẫn cảm một chút vẫn có thể cảm ứng được.
Cũng bởi vậy.
Khi Châu Trạch không chút che lấp mà tiết lộ sát khí.
Những người vẫn ở phụ cận, vẫn quan sát bốn phía như bé trai, Bạch Oanh Oanh, Hứa Thanh Lãng cùng với mấy người tiểu Hầu Tử, đương nhiên đều có thể lập tức cảm ứng được.
Không có quá nhiều chần chừ, cũng không có sắp xếp trước.
Chỉ là luồng sát khí này.
Đã đủ rồi.
Ông chủ muốn giết người.
Bọn họ sẽ xuống ngay giết người.
Cửa cuốn hộp đêm mới vừa bị mở ra, hai quỷ sai còn đứng ở cửa dường như đang khách sáo mấy câu kiểu "sơn thủy hữu tương phùng".
Sau đó.
Bọn họ nhìn thấy một bé trai đi về phía này.
Ngay từ đầu.
Bọn họ chỉ hơi hơi sửng sốt một chút.
Nhưng sửng sốt này.
Lại trực tiếp khiến bọn họ mất đi cơ hội phản kháng cuối cùng!
Thân hình bé trai bỗng nhiên gia tốc.
Biến mất tại nguyên chỗ.
Sau đó xuất hiện trước người của bọn họ.
Hai chân cách mặt đất.
Hai tay trực tiếp nắm lấy phần gáy hai người.
Sau đó.
Dùng sức hợp lại!
- Rầm!
Hai cái đầu thân thiết đụng vào nhau.
Sau đó.
Giống như dưa hấu rơi xuống đất.
Thân thể bé trai tuyệt đối là dũng mãnh vô địch, trước đây Châu Trạch dùng móng tay cũng không thể giết chết cậu bé, mà hai quỷ sai này, có lẽ là vì mới vừa rồi sống sót sau tai nạn, hoặc có thể là vì sơ sẩy, nói chung, bọn họ đã bỏ qua cơ hội phản kháng cuối cùng.
Mà bé trai.
Lại không cho bọn họ có thêm cơ hội nào nữa.
Chỉ là.
Khi bé trai hé miệng lộ ra răng nanh, muốn cùng túm lấy linh hồn của hai người này.
Lại phát hiện hai linh hồn này trực tiếp bị hai tia sáng màu đỏ trói chặt.
Ngay sau đó, trực tiếp bị túm ngược vào!
Trong mắt bé trai lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lại không suy nghĩ nhiều.
Tiếp tục phóng về phía một nhóm quỷ sai khác.
Oanh Oanh chưa chạy tới cửa chính, trên thực tế, bên cửa chính cũng chỉ có một mình bé trai.
Kể cả Oanh Oanh, tiểu Hầu Tử và Hứa Thanh Lãng đều phân ra tiến vào câu lạc bộ từ cửa sổ tầng hai, trong lúc nhất thời, trong hội sở ồn ào một trận.
Năm đó ở Dung Thành.
Có một người từng giết mười mấy quỷ sai trong cửa hàng đồ cúng.
Mà nay.
Ông chủ Châu lại phục chế khoảnh khắc ấy.
Chẳng qua.
Trước đây chuyện ở Dung Thành thuần túy là người kia bị bức bách, dẫn đến đưa ra phản kích sau cùng.
Mà ông chủ Châu ở đây.
Chỉ cần anh mở mắt ra.
Lấy hung danh của quỷ sai Thông Thành.
Tuyệt không có kẻ đui mù nào dám lại đến trêu chọc và đùa giỡn anh.
Nhưng anh đói.
Là cái loại đói chân chính.
Là cảm giác đói bụng không cách nào khắc chế, cơ hồ khiến Châu Trạch mất đi lý trí.
Cũng may.
Ở đây có nhiều quỷ sai "ưu tú" như vậy.
Có nhiều linh hồn có giá trị như vậy!
Luân lý, đạo đức, tình cảm các thứ.
Ở trước mặt cảm giác đói bụng tuyệt đối.
Đều không đáng nhắc tới!
Cho dù là xã hội hiện đại văn minh.
Nhưng loại chuyện lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, chuyển sang ăn thịt đồng bạn này.
Cũng nhìn mãi quen mắt.
Cũng may.
So với rất nhiều “đám tân sinh” trên cầu Nại Hà.
Lần này.
Ông chủ Châu tiện hạ thủ hơn rất nhiều.
Quanh thân Hứa Thanh Lãng có từng xúc tua màu xanh lá, trực tiếp trói buộc ba quỷ sai, Bạch Oanh Oanh không khách khí chút nào xông lên, một đấm một đập đánh nổ thân thể của bọn họ.
Tiểu Hầu Tử càng trực tiếp hơn, dù sao nó cũng thích đấu đá lung tung, ỷ vào tốc độ và thân thể dũng mãnh của mình, căn bản không giảng đạo lý. Không gian trong hộp đêm vốn chật hẹp, càng thích hợp với hành động của Hầu Tử.
Nó không phải ngu dốt, trên thực tế, nó rất thông minh, sau khi nó nhìn thấy mỗi linh hồn rời khỏi thân thể vì thân thể bị nghiền nát đều bị tia sáng đỏ câu sau, nó nhanh chóng hiểu rõ ý trong đó, đặc biệt phá hỏng thân thể người ta!
Tiểu loli cùng với đám Lưu Sở Vũ, tổng cộng bốn quỷ sai, cũng chỉ lạc hậu một bước, theo sau lưng bé trai giết vào.
Vốn là một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Đặt trong địa ngục.
Có thể sẽ không thể bắn ra bọt sóng gì quá lớn.
Nhưng đặt ở dương gian, trong đám "quỷ sai" cấp bậc thấp này.
Tuyệt đối là cá sấu lớn.
Hơn nữa, dưới tình huống hữu tâm tính vô tâm.
Một đám quỷ sai mới vừa có thể rời khỏi địa ngục, tâm thần không yên, nào có thể nghĩ đến bỗng nhiên bị một đám khủng bố như vậy xuất hiện tập kích?
Bé trai, Oanh Oanh, tiểu Hầu Tử, kể cả Hứa Thanh Lãng có thể triệu hồi lực lượng Hải Thần gia trì.
Đều là tồn tại không phải quỷ sai bình thường có thể chống lại.
Cuối cùng.
Khi Châu Trạch đưa tay hô lên:
- Cà phê.
Sau đó lại bỏ thêm một câu:
- Báo chí.
Cục diện nơi đây.
Rốt cục cũng bị khống chế triệt để!
Không phải đám quỷ sai không muốn phản kháng.
Chỉ là dưới loại cường lực mau chóng lại khủng bố này tập kích.
Sự phản kháng của bọn họ vốn không thể nhấc lên bọt sóng gì.
Nhắc tới cũng buồn cười.
Trước đây Châu Trạch dẫn theo nhiều người trong phòng sách tới như vậy, vốn là vì phòng ngừa, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn còn có thể bảo vệ thân thể của mình.
Kết quả đến cuối cùng.
Ngược lại chính anh hạ lệnh khiến đám người trực tiếp xông lên.
Thật ra, cũng là vì địa ngục gặp biến đổi lớn, tuần kiểm đành phải mau chóng tống đám người này trở về, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, nếu không, hẳn ông chủ Châu sẽ không thể trực tiếp quả quyết mà ra tay như vậy.
Trong hội sở đã bị đạp tới không còn hình dáng, hơn nữa chi gãy đầy đất, nếu không dọn dẹp, có thể trực tiếp cho đạo diễn phim kinh dị Âu Mĩ làm phim trường.
- Ông chủ, ông chủ không sao chứ?
Bạch Oanh Oanh muốn đi tới.
Nhưng lại không thể không dừng bước.
Bởi vì bên cạnh ông chủ nhà mình.
Có vài chục vong hồn quỷ sai bị tia sáng đỏ giam cầm.
Vây quanh ông chủ nhà mình.
Tiểu Hầu Tử khôi phục kích cỡ bình thường.
Nhảy tới trên bả vai Bạch Oanh Oanh, vò đầu bứt tai, dường như nó cũng không biết ông chủ muốn làm gì.
Ánh mắt Hứa Thanh Lãng lại ngưng lại, trong mơ hồ cậu ta có thể đoán ra cái gì, bên cạnh có một giọng nói già nua bỡn cợt thẳng thắn:
- Nuốt hồn sao, thật gan dạ, cũng không sợ chính mình bị mê mẩn tâm trí.
Ngay sau đó.
Hứa Thanh Lãng nhắm mắt lại.
Chờ khi cậu ta lại mở thì.
Phù văn màu xanh lá trên mặt tiêu tán.
Cậu ta cũng khôi phục vẻ bình thường.
Tiếng nói khi trước.
Là do vị Hải Thần ở đại dương không biết tên thốt ra.
Vong hồn là đồ tốt, nhưng từ cổ chí kim, chưa có người nào thực sự dựa vào nuốt sống vong hồn để tăng trưởng tu vi và khôi phục bản thân mình, bởi linh hồn huyền diệu khó giải thích, không cẩn thận sẽ khiến linh hồn của bản thân xảy ra vấn đề, tối thiểu cũng sẽ khiến tinh thần của mình thất thủ, cũng chính là điên rồ.
Tiểu loli cùng một đám quỷ sai thủ hạ của Châu Trạch chỉ đứng yên bên cạnh.
Tiểu loli còn tốt.
Đám người Lưu Sở Vũ vừa nhìn thấy trên đất có nhiều thi thể như vậy, lại nhìn thấy "lão đại" đang giam cầm linh hồn đám quỷ sai bên người, rất có cảm giác không chân thật.
Loại đại thủ bút và cảnh tượng hoành tráng này.
Bọn họ chưa từng thấy qua bao giờ.
Phải biết rằng.
Chính bọn họ cũng chỉ là một quỷ sai bình thường mà thôi.
Chẳng qua.
Lại nhìn Châu Trạch lúc này vẫn đang khoanh chân ngồi ở chỗ đó.
Loại vẻ mặt yên tĩnh không chút gợn sóng kia.
Khiến bọn họ kinh ngạc vô cùng.
Luôn cảm thấy.
Rất xa lạ.
Bé trai lại chắp chắp miệng.
Cậu ta đã nhìn ra.
Khí chất cả người Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận