Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1794: Ha… (1)

Từng bước từng bước một, bước lên cầu thang, giờ khắc nào Doanh câu cũng đang phải chịu đựng một lực hủy diệt cực kì khủng bố, nhưng anh ấy vẫn bước đi ung dung, từng bước vang vọng.
Ông chủ Châu – người ở bên trong – ngược lại cũng không có cảm giác đặc thù gì, nếu bắt buộc phải hình dung, có chút giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc ở trong công viên, vẫn đang đi lên.
Đợi đến khi nào đó, chút sức lực này của Doanh câu tiêu tán.
Vậy thì anh cũng sẽ bắt đầu lao xuống giống như bão tố.
Mỗi một người lựa chọn ngồi lên trên tàu lượn siêu tốc, thật ra thì đều biết bản thân sẽ phải trải qua chuyện gì, có thể hét to hay không, có thể sẽ sợ hãi đến nhắm mắt lại hay không, trong lòng đều biết rõ.
Trong lòng ông chủ Châu cũng đã biết trước, cho nên anh cũng không cổ vũ Doanh câu cố gắng đi lên gì đó, vào lúc này cũng lười rót canh gà gì đó.
Một mặt là bởi vì, lúc này, với loại tư thế này mà anh lại đi tình cảm gì đó, luôn cảm thấy bầu không khí ở đây sẽ trở nên là lạ.
Thứ hai là, có thể phải đi xuống hay không, thật sự không phải là chuyện mà vào lời khuyên giải an ủi có thể ảnh hưởng tới được.
Chẳng qua là, có một điểm có thể xác định được là, khoảng cách với Hiên Viên kiếm, đang không ngừng thu hẹp lại.
Mà từ đầu đến cuối, thanh kiếm này, thật ra thì cũng không hề nhúc nhích!
Nó chẳng qua chỉ ở đó, và cũng chỉ ở nguyên đó, thế mà đã khiến Doanh câu gian nan như vậy, có thể suy ra được, cái gọi là Hiên Viên kiếm chém bạn, thực ra câu đó… đã rất cho mặt mũi rồi.
Bởi vì phần lớn người ở trong danh sách kia, có lẽ cho đến khi bọn họ thân tử đạo tiêu, thanh kiếm kia, cũng chưa từng chạm tới bọn họ.
- Grào!
Doanh câu phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Từng đạo phù văn thần bí bắt đầu tản ra từ trên người Doanh câu, hộ kỳ niệm, duy kỳ thần.
(*bảo vệ ý nghĩ của anh ấy, duy trì thần hồn của anh ấy)
Không ung dung thoải mái giống như phiên vân phúc vũ, loại này, có lẽ chẳng qua chỉ là trò vặt trong lúc Doanh câu săn đuổi năm xưa thôi, từ đầu đến cuối, chính anh ấy cũng không nhớ được rốt cuộc đã bao nhiêu năm rồi, bản thân cũng chưa từng thực sự bị ép đến tình cảnh như vậy.
Hai lần càn quét địa ngục lúc trước, nói trắng ra là, chẳng qua chỉ là vừa mới kiếm được chút thức ăn, nhân lúc trên người còn mấy phần sức lực, đi xuống dạy dỗ mấy người bạn nhỏ một chút.
Nếu bạn nói là nghiêm túc bao nhiêu, thật đúng là chưa tới mức đó, nhưng lần này thì khác!
Sâu bên trong đôi mắt của Doanh câu, hiện lên một tia chiến ý điên cuồng, ánh mắt của anh ấy, vẫn luôn sống chết nhìn chòng chọc vào thanh kiếm kia!
Trong lúc thất thần.
Dường như ở bên cạnh thanh kiếm kia.
Bóng dáng quen thuộc kia đang đứng ở đó.
Bóng dáng kia, chưa tới tới việc oai hùng bao nhiêu, cũng chưa nói tới hùng tráng đến thế nào, càng không phải là thể loại chỉ cần người run lên một cái là khí thế vương bá lộ ra ngoài một chút, là liền có thể khiến cho người ta vui lòng phục tùng cúi đầu quỳ lạy các kiểu.
Hoàn toàn ngược lại, Xi Vưu năm đó, lại chính là loại hình như vậy.
Bàn về huyết thống, bàn về thực lực bản thân, bàn về khí khái, bất luận trên phương diện nào, thật ra thì Xi Vưu đều vượt xa vị kia.
Trận chiến quyết định vận mệnh của Nhân tộc vào thời Thượng cổ kia, nguyên nhân mà trận đại chiến đó đánh đến giằng co như thế, đánh đến vất cả như vậy, thật ra cũng bởi vì chuyện này.
Người mà Hoàng Đế cần phải đối mặt, không chỉ là một mình Xi Vưu và một tộc Cửu Lê, mà là một liên minh khổng lồ và đáng sợ lấy tộc Cửu Lê làm trụ cột, mà bên trong liên minh này, phần lớn các bộ tộc và tộc chúng đều dựa vào sức hút cá nhân của Xi Vưu mà thống trị với nhau.
Có thể nói, vào thời kỳ đó, Xi Vưu, là bá chủ thực sự mà trời và đất, người và thần đều chú ý theo dõi.
Mỗi lần nhớ lại quá khứ, thứ mà Doanh câu thường nhớ đến, cũng không phải là những năm tháng huy hoàng mà bản thân tung hoành ở trong địa ngục, anh ấy lại càng muốn cẩn thận thưởng thức mỗi một lần giao đấu giữa mình và Xi Vưu hơn.
Mặc dù, trong những trận chiến với Xi Vưu, anh ấy thắng ít bại nhiều.
Bại ở đây, cũng không phải là đấu một chọi một hết lần này tới lần khác, mà là lấy cục diện chiến trường để phân định thắng bại, trong một đoạn thời gian rất dài, đối mặt với sự chèn ép của Cửu Lê, phía bên Hoàng Đế, thật ra thì thật sự là ứng đối rất khó khăn.
Mà Xi Vưu, đã từng rất nhiều lần thể hiện sự thưởng thức với Doanh câu, đây là một loại cảm giác người có tài thưởng thức lẫn nhau, dù sao, thế gian huy hoàng rực rỡ, ở nơi cao lạnh lẽo sẽ cảm thấy cô đơn, một đám người bên dưới, thế nhưng người có thể đập vào mắt cũng không được mấy người.
Thế nhưng Doanh câu cũng từng nhiều lần cự tuyệt với chiêu mộ của Xi Vưu.
Nguyên nhân cuối cùng, thật ra thì cũng rất đơn giản.
Thái độ đối với Hoàng Đế, Doanh câu vẫn luôn không che giấu, anh ta quá đơn thuần, đơn thuần đến mức ngay từ đầu đã hạ mình cầu người hiền, đơn thuần đến mức sau khi công danh sự nghiệp đã thành cũng sẽ dương dương tự đắc, lúc đối mặt với sự thần phục của vạn chúng, trong đôi ămts, cũng sẽ toát ra một loại ham muốn khống chế của kẻ xưng vua xưng chúa.
Đây cũng là nguyên nhân Doanh câu coi thường Hoàng Đế.
Đánh nhau, bản lĩnh không ra gì, làm màu, thì ra vẻ quá mức.
So sánh mà nói, ngược lại thì loại ở chung với Xi Vưu như thế này, cùng chém giết trong trận chiến, sau cuộc chiến, trên cánh đồng hoang vắng xác phơi khắp nơi, cùng nhau uống rượu hát vang, mới là loại cuộc sống thực sự thích hợp với Doanh câu.
Mà nguyên nhân Doanh câu vẫn luôn kiên định đứng ở phía bên Hoàng Đế, chỉ là bởi vì giữa hai người, cho dù có ngàn vạn loại chênh lệch, thế nhưng có một điểm, lại thật sự hoàn toàn đặc biệt hơn hẳn.
Vào lần gặp gỡ ban đầu, Hoàng Đế đã từng nói với Doanh câu, vạn vật trên thế gian, ăn nhiều, cũng sẽ chán, hơn nữa, những thứ thiên sinh địa dưỡng, luôn sẽ có thêm một chút mùi tanh.
Nào như được đám người chim ở trên bầu trời kia, vô số năm tháng cũng chưa từng dính khói bụi nhân gian, có thể nói là từ lâu đã tẩy rửa bản thân đến sạch sẽ, thêm vào đó, cả ngày lẫn đêm đều dùng khí vận bổ sung cho thể xác và linh hồn của mình, bất cứ lúc nào cũng suy trì mùi vị ngon lành nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận