Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1003: Chân tướng và quá khứ (1)

Tùy tiện lấy một cái ra, cũng đủ dẫn tới oanh động lớn trong thôn rồi, thậm chí còn có thể trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của thôn dân trong câu chuyện phiếm thường ngày hoặc là lúc phô trương với bên ngoài.
Huống hồ lần này còn là ba mũi tên cùng bắn ra.
Châu Trạch có thể nhìn thấy gương mặt kích động của những thôn dân này.
Nam nam nữ nữ giống như cao trào tập thể vậy.
Châu Trạch vẫn luôn rất ghét loại văn hóa vây xem náo nhiệt như thế này.
Vây xem thì cứ vây xem đi, nếu như là mang theo thiện ý thở dài và thương cảm ở đây để xem, ngược lại cũng không có gì quan trọng gì cả, nhưng lại thiên về hướng mỗi người đều là mặt đầy tươi cười giống như xem kịch vui của nhân gian vậy, cũng cực kì khiến cho người khác chán ghét và phản cảm rồi.
Lắc đầu một cái.
Sờ túi một cái.
Không có thuốc.
Thật đau đớn.
Đang lúc ông chủ Châu đẩy cửa xe ra, chuẩn bị đi siêu thị mua gói thuốc lá nữa.
Anh nhìn thấy Vương Kha xe lái tới.
Vương Kha nhìn thấy Châu Trạch, dừng xe lại, đi ra.
- Anh, tới rồi sao.
Châu Trạch lên tiếng chào hỏi.
Con người chính là một loại sinh vật dối trá như vậy.
Trước đó, Châu Trạch, người còn đang trêu chọc về việc bản thân Vương Khá rất có tính truyền cảm hứng.
Lúc này, trên mặt lại là nụ cười tràn đầy ấm áp.
- Ừ, tôi đi xem tình hình trước.
Vương Kha nhìn Châu Trạch một chút, lại nhìn tình huống trước mặt một chút, mặc dù trong lòng biết rất rõ chuyện này hẳn là có liên quan với Châu Trạch, nhưng thông minh ở chỗ không hỏi Châu Trạch, mà là trực tiếp đẩy đám người ra, đi vào bên trong.
Anh ấy phải đi gặp “bệnh nhân” của anh ấy.
Lão Trương cố ý gọi điện thoại cho Vương Kha.
Thật ra thì.
Không phải là sở cảnh sát không có cố vấn tâm lý chuyên môn của mình.
Nếu như là lúc bình thường, cũng sẽ không đi mời Vương Kha.
Bởi vì mời Vương Kha quá đắt.
Làm một bác sĩ tâm lý có tiếng tăm không nhỏ trong vòng tròn ở Thượng Hải, phí mời anh ấy khám bệnh, vẫn là quá cao.
Lão Trương là thông qua quan hệ với tiệm sách để liên lạc với Vương Kha.
Vương Kha không do dự gì, cũng không cần bất kì điều kiện gì, liền trực tiếp tới.
Châu Trạch nhìn lướt qua, phát hiện tiểu loli cùng thằng bé trai lại cũng đều ngồi ở trong xe của Vương Kha.
Anh đi tới, đưa tay gõ cửa sổ xe một cái.
Tiểu loli rất lễ phép vẫy vẫy tay với Châu Trạch:
- Chào chú ạ!
Được rồi, Lâm Khả đang buồn ngủ.
Ánh mắt Châu Trạch nhìn về phía thằng bé trai ở bên cạnh.
Thằng bé trai khẽ gật đầu với Châu Trạch.
- A… - Châu Trạch cười một tiếng, - Thiểm đến tận cùng, mất tất cả.
Thằng bé trai nhún vai một cái.
Đã yêu.
Thì không sợ hãi.
- Đưa thuốc của anh ấy cho tôi.
Thằng bé trai nghiêng người về phía trước, từ trong ngăn kéo xe lấy thuốc là mà Vương Kha đã để ở trong đó ra, đưa cho Châu Trạch, đồng thời giải thích:
- Bây giờ tôi và Vương Nhị đang cùng nhau đến lớp dạy đàn dương cầm.
- Được, học xong sớm một chút, buổi tối trở về tiệm sách đàn cho tôi nghe, tôi muốn nghe « Bản giao hưởng định mệnh ». (bản giao hưởng số 5 của Beethoven - “Định Mệnh”)
- Anh rất thích bài này?
Thằng bé trai có chút ngoài ý muốn.
- Không phải là, bởi vì nhắc đến khúc đàn dương cầm, tạm thời tôi chỉ nhớ được một cái tên Beethoven cộng thêm một tên « Bản giao hưởng định mệnh » mà thôi.
Châu Trạch rất thành thật,
“Ba” một tiếng.
Mồi điếu thuốc.
Dựa vào phía trước của xe.
Không nhìn vào bên trong.
Cúi đầu.
Lặng lẽ nhả ra một vòng khói thuốc.
Cho nên hiện tại còn chưa đi, không phải là vì chờ lão đạo cũng nhau trở về nhà, mà là bởi vì có một tên ánh sáng lấp lánh, nhất định sẽ tìm đến anh.
Thay vì để anh trở về tiệm sách, vừa mới nằm xuống, cầm tờ báo lên, anh ấy lại gấp rút hò hét mà tới, chẳng bằng hiện tại anh ở đây chờ người đó tới.
Quả nhiên.
Ánh sáng lấp lánh tới.
Anh ấy theo ánh nắng chiều đi tới.
Giống như muốn chói mù hết mắt chó của đám phần tử phạm tội.
Châu Trạch bỗng nhiên cười.
Cười thật vui vẻ.
Lão Trương có chút không giải thích được, cũng có chút không được tự nhiên, anh ấy đi tới trước mặt Châu Trạch, đưa tay, muốn một điếu thuốc từ chỗ của Châu Trạch, sau đó đốt lên, rất gấp gáp nặng nề hút một hơi.
- Anh rất khẩn trương?
Châu Trạch hỏi.
Không đợi lão Trương trả lời.
Châu Trạch tiếp tục nói:
- Đừng khẩn trương.
Lão Trương mím môi một cái, đưa tay chỉ phía sau, có chút thấp thỏm hỏi:
- Ông chủ, bốn người một nhà ở phía sau kia, là tác phẩm của anh sao?
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn lão Trương một cái, nói:
- Cảnh sát các người đang điều tra chuyện này?
Lão Trương lắc đầu một cái:
- Không phải vậy, chúng tôi có một suy đoán của chính mình, một ít chứng cớ ở hiện trường cũng chỉ theo hướng suy đoán của chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy tôi còn cần phải tới hỏi anh một chút.
- Sau đó thì sao?
Châu Trạch hỏi.
Lão Trương sửng sốt một chút.
Sau đó?
Cái gì sau đó?
- Nếu như tôi cho anh biết, là tôi làm, sau đó thì sao?
Anh định làm như thế nào?
Tôi cho anh biết, người là do tôi giết, anh sẽ lấy còng tay của anh ra và bắt tôi sao?
Lão Trương trầm mặc.
- Hay là, anh sẽ dùng lực lượng của Giãi Trãi bên trong cơ thể anh, đến PK một trận đàng hoàng với tôi?
- Chuyện này... - Lão Trương.
- Nhưng anh lại đánh không lại tôi, cho dù là tôi không gọi vị kia ra, anh cũng không đánh lại tôi, huống chi, vị kia còn tỉnh, anh hiểu được chứ?
- Tôi hiểu.
- Sau đó, anh vẫn nguyện ý vì tín ngưỡng của anh, vẫn phải kiên quyết ra tay với tôi sao, đi liều mạng đánh cược một kỳ tích, ép được tôi nằm xuống, sau đó bắt được tôi, mang tôi ra công lý?
Nhưng làm sao anh mang tôi lên tòa án được đây?
Làm sao phán quyết được tôi đây?
Phán quyết.
Một quỷ bộ đầu?
Nói tôi, để ma giết người?
Sau khi anh mang được tôi ra công lý, tới phiên anh một bên nhân tình một bên chính nghĩa không thể cùng có hết được, sau đó, anh liền tự hủy hoại? Tự sát?
Hay là.
Tự thiến?
Hay là, anh...
- Ông chủ!
Lão Trương bỗng nhiên cắt ngang câu nói còn chưa nói xong của Châu Trạch, đồng thời nhìn thẳng vào mắt Châu Trạch, nói:
- Ông chủ, nếu như chuyện này thật sự là do anh làm, tôi cảm thấy anh đã làm đúng.
Lần này đến phiên Châu Trạch ngây ngẩn.
Mím môi một cái.
Cúi đầu.
Bật cười.
Cười rồi lại cười, sau đó lại không cười nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận