Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1221: Nam thiếp (1)

Người bảo đảm?
Sao lại có loại cảm giác đang vay tiền hay là đăng ký thẻ tín dụng vậy?
- Ầy, là bởi vì đồ ông ta thắng trước đó còn chưa kịp lấy đi, cho nên yêu cầu bà chuyển giao qua cho tôi sao?
Châu Trạch nghĩ như vậy, ngay cả cái mùi hôi thối kia dường như cũng không còn khiến người ta chán ghét như vậy nữa, xem ra, vị Phủ Quân này làm việc rất cẩn thận, quan trọng là, người phụ nữ này, cũng là một người trọng chữ tín.
Chuyến này tới, không thua thiệt!
Người phụ nữ khẽ mỉm cười.
Biểu cảm có chút cứng ngắc.
Nói:
- Ai nói với ngài, là tôi thua cuộc?
- Không phải chuyện này đã rõ rành rành rồi sao, nếu không phải bà thua, sao lại biến thành bộ dạng như hiện tại?
Hơn nữa, mặc dù không thể đánh đồng Phủ Quân với Thần Bài được, nhưng loại nhân vật đó, ưu tú và thần bí trên mọi mặt nhất định là chuyện không thể nghi ngờ.
- Ha ha.
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, nói:
- Tôi thắng.
- Làm sao có thể…
- Người đó thua.
- Không phải vậy chứ?
- Sau đó, người đó giựt nợ rồi, không chỉ không giao một ngày của ông ta cho tôi, còn đoạt đi tuổi thọ của tôi.
- … - Châu Trạch.
...
Chiêu này của Phủ Quân đại nhân, thật sự là quá rối loạn, đơn giản là khốn nạn đến không còn gì để nói nữa.
Thua một cách khí thế bừng bừng.
Lại khí thế bừng bừng mà cướp tiền đánh cược đi.
Nhưng làm cho người ta không còn lời nào để nói nhất là.
Lại còn biến anh thành người bảo đảm...
Tôi rất quen với ông ta sao?
Chỉ tiếc, ngay ở chỗ này, thật đúng là không có người sống đơn thuần, cũng không có cách nào giải thích được chuyện nếu dưới tình huống không biết chuyện mà lại “bị làm” người đảm bảo không có hiệu lực pháp lý gì đó.
Trong chuyện kinh doanh ở nơi này, nắm đấm lớn, mới là luật.
Cho nên, Phủ Quân đại nhân đánh cược thua nhưng vẫn cầm theo thứ mình muốn và rời đi, tiêu tiêu sái sái.
Cho nên, sau khi cược xong vị bà bà này không dám ngăn Phủ Quân đại nhân lại, mà là tìm tới cái người bảo đảm là anh đây.
Ông chủ Châu tin tưởng.
Nếu như vị Phủ Quân đại nhân kia không viết hai chữ “Châu Trạch” ở mục người bảo đảm.
Mà là viết những cái tên như “Địa Tàng Vương Bồ Tát” hoặc là “Lịch Sở Giang Vương”.
Vị bà bà này cũng đã có thể yên yên tâm tâm mà chuẩn bị nắp quan tài và chuyện hậu sự của mình rồi, bảo đảm không dám nói thêm một chữ nào.
Thật ra thì, bất luận âm hay dương, những nơi có chuyện nhưng không thể nói, thật sự vẫn còn rất nhiều.
Châu Trạch cười một tiếng, nói với Oanh Oanh ở bên cạnh:
- Làm sao bây giờ, Oanh Oanh, có người xem chúng ta như trái hồng mềm rồi.
Oanh Oanh bước lên trước, trong mắt có hào quang màu vàng bắt đầu lưu chuyển, trong khoảng thời gian này, Oanh Oanh đã phân giải hấp thu di sản của Hạn Bạt được một trình độ nhất định.
Dùng một câu nói rất trung nhị mà nói, Oanh Oanh cảm giác hiện tại bên trong cơ thể mình tràn đầy sức mạnh!
Muốn lấy tiền của ông chủ, không được!
Bởi vì cầm tiền của ông chủ thì đồng nghĩa với lấy tiền của cô ấy!
Muốn lấy tuổi thọ của ông chủ, càng không được.
Bởi vì cô ấy cũng không muốn sau này phải thủ tiết đâu.
Lui một vạn bước mà nói, lấy tính cách của ông chủ Châu, đừng nói tới lần này cơ bản là anh không sờ được một chút lợi ích nào, coi như có sờ được đi chăng nữa, muốn anh ói ra một nửa trong đó, cũng đã là chuyện không thể nào.
Bây giờ suy nghĩ một chút.
Châu Trạch nghĩ lại lúc nhận được bức họa kia, lúc đó, anh theo bản năng không muốn để cho lão đạo đi theo mình sợ lão đạo sẽ gặp nguy hiểm, anh đột nhiên cảm giác đó là một quyết định sai lầm.
Bất kể vị Phủ Quân kia là đời thứ mấy, ngược lại đều là thân thích nhà lão đạo, không phải là tổ tiên của ông ta thì chính là tổ tiên của tổ tiên ông ta, hoặc chính là tổ tiên trước đó nữa của ông ta, thậm chí, có lẽ đó chính là một bản thân lão đạo theo một ý nghĩa khác cũng khó mà nói được.
Nếu đã làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, phải kéo lão đạo đến lau mông mới đúng, nếu quả thực không được, khi quay lại, cho ông ta ngang hàng một ngày coi như bồi thường cũng không phải là không thể.
Không giống với dáng vẻ kêu đánh kêu giết đằng đằng sát khí của ông chủ Châu cùng Oanh Oanh bên này.
Người phụ nữ bên kia lại chậm rãi nâng tay lên.
Lúc này.
Ba người thanh niên trong làn váy của bà ta lại chậm rãi chạy ra, trong tay mỗi người cầm theo bút, mực và giấy.
- Tự mình ký đi, tôi không biết được rốt cuộc trên người anh có bao nhiêu tuổi thọ cho tôi rút đi, nhưng có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, sẽ để lại cho anh khoảng chừng ba mươi lăm ngày, để cho anh có thể tự chuẩn bị chuyện hậu sự cho đến lễ ba mươi lăm ngày của mình.
- Nghe qua, điều kiện có vẻ rất hào phóng. - Châu Trạch đưa tay xoa xoa cằm của mình.
Oanh Oanh siết chặt nắm tay.
Vẻ mặt người phụ nữ vẫn bình tĩnh như cũ, nói:
- Nếu không ký, anh không thể rời khỏi cánh cửa này được đâu.
Đe doạ, là đe dọa rất rõ ràng.
Nhưng Châu Trạch cảm thấy vấn đề đau trứng nhất trong này lại là, bản thân lại có thể mắt chó đi theo địa chỉ đối phương cho rồi lại tự đâm đầu vào lưới.
Trước đó, Châu Trạch còn lầm tưởng đối phương biết được một phần bí mật của mình, cho nên mới dùng chuyện đó mà ép anh tới, ai biết được, tất cả những chuyện này, lại xuất phát từ với một vị Phủ Quân đại nhân đánh bạc kém cỏi.
Nhưng mà.
Còn có một điểm, Châu Trạch vẫn không nghĩ rõ được, chuyện tại sao Phủ Quân đại nhân lại viết tên anh ở phần người bảo đảm, chuyện này tương đương với việc tuyên bố với những người đã từng xem qua tờ giấy bảo đảm kia, là anh có quan hệ rất sâu với Phủ Quân đại nhân.
Về cơ bản, chuyện này có thể loại bỏ khả năng bị hắt nước bẩn.
Địa vị hai bên chênh lệch quá lớn, dựa vào cái gì một vị Phủ Quân cao cao tại thượng lại sẽ cố ý đi hắt nước bẩn cho một bộ đầu như anh chứ?
Coi như là hắt nước bẩn, cũng chỉ là một bộ đầu mà thôi, nếu như cao tầng âm ti biết được chuyện này, có thể ngay cả điều tra cũng lười phải đi, trực tiếp khiến cho bộ đầu kia tan thành mây khói là hết chuyện rồi.
Lỡ như có giết lầm thì cũng chỉ giết lầm một bộ đầu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận