Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1798: Bại vong! (1)

Mặc dù có lẽ ngay cả mọi người của tiệm sách cũng đều cảm thấy, thắng mới là chuyện bất ngờ, mặc dù ông chủ Châu cũng đã chuẩn bị tư tưởng từ sớm rồi, nhưng ở khoảng cách gần mà nhìn thấy Thiết hàm hàm đang nhanh chóng biến mất, nhanh chóng bị xóa đi những dấu vết về anh ấy trên thế giới này, trong lòng, cũng vẫn có sự khổ sở sâu sắc.
Ngược lại thì vị người trong cuộc kia lại không có loại tự giác này.
Dùng một loại giọng điệu sáng sớm đẩy mở cửa ra nhìn khí trời mà nói:
- Sắp… chết… rồi… sao…

Trên bầu trời, Doanh câu – người lúc trước bước từng bước lên trời – hiện tại lại giống như lưu hỏa xẹt qua đang cấp tốc rơi thẳng xuống bên dưới.
Chiến ý hào hùng lúc trước cũng theo đó mà nhanh chóng tiêu tan, uy phong của Hiên Viên kiếm, quả thật là không gì cản nổi.
Lúc này, suy nghĩ lại một chút, lựa chọn của Giải Trãi và Phủ Quân, thực sự là rất khó có thể quá khắt khe với bọn họ, dù sao, đây cũng là một trận chiến khó nhìn thấy được hy vọng chiến thắng.
Lúc này, linh hồn của Châu Trạch vẫn được phần ý niệm còn sót lại của Doanh câu bao bọc, loại bảo hộ như thế này, đã không cách nào tiếp tục kéo dài hơn được nữa.
Chờ đến lúc Doanh câu hoàn toàn yên diệt, ông chủ Châu sẽ giống như là một quả trứng gà trắng nõn đã được bóc vỏ, bị đám quỷ đói bốn phía tranh giành.
Ánh sáng và bóng tối, vào lúc này đã sinh ra một loại gấp nếp.
Hình như Châu Trạch đã nhìn thấy, ở trước người của mình, Doanh câu đang đứng đấy.
Vị trí ngực của Doanh câu, đã bị đâm bởi một thanh kiếm sắc bén, trên thân kiếm, còn đang không ngừng toát ra sự sáng bóng khiên cho người ta sợ hãi đến run rẩy, mà hình bóng của Doanh câu, lúc này đã càng ngày càng nhạt hơn rồi.
Mấy năm qua, trên cơ bản đầu là ông chủ Châu cùng Doanh câu đi đánh người khác, đánh cho người ta đến mức hồn phi phách tán, bây giờ, lại đến lượt mình rồi.
Thành thật mà nói, thật đúng là không được quen lắm.
Đáng tiếc, gốc cây trong phòng trưng bày ở phía sau tiệm sách kia, mặc dù vẫn luôn có chút sản lượng, nhưng cách lúc thực sự kết ra được trái cây vừa to vừa nặng, thực sự còn kém xa, sản lượng đã thấp, năng suất cũng thấp, hơn nữa, khi ở Tam Á, những viên khoai tây nhỏ này vốn đã bị tiêu hao phần lớn rồi.
Coi như vào lúc này trong tay bạn có một nắm khoai tây viên đi… haizz, kết quả của chuyện này cũng không phải là thứ mà một nắm khoai tây viên có thể thay đổi được.
Cho dù là trước đó Doanh câu có kéo theo mấy xe lớn đầy dưa hấu tới, đoán chừng kết quả cũng không bị ảnh hưởng quá lớn đi.
- Buông tôi ra, để cho tôi chết!
Ông chủ Châu hét lên với Doanh câu.
Tuy nói, việc nói ra lời này thật sự có chút cảm giác xấu hổ, nhưng ai bảo quan hệ giữa hai người với nhau, thật sự là quá mức khắng khít thân mật rồi đi.
Nhưng nếu đã đến lúc này, ông chủ Châu thật sự không muốn chờ sau khi Doanh câu hoàn toàn biến mất chỉ còn lại một mình anh, còn phải làm một “Hương phi” nữa.
Ai ngờ được Doanh câu chẳng qua chỉ rất bình tĩnh mà nhìn Châu Trạch, hai tay của anh ấy vẫn luôn sống chết nắm chặt lấy chuôi kiếm của Hiên Viên kiếm, mặc dù chuyện này căn bản là không cách nào ảnh hưởng đến việc Hiên Viên kiếm ăn mòn ý niệm của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn làm.
Đối mặt với yêu cầu của Châu Trạch.
Doanh câu từ chối cho ý kiến.
Sau đó đã dùng hành động thực tế để trả lời.
Tốc độ ý niệm biến mất, đột nhiên tăng tốc, bởi vì vào lúc này, Doanh câu lại phân tán ý niệm của mình ra, đồng thời, lần nữa tạo nên “nhục thân” cho phần linh hồn này của Châu Trạch.
Tương tự như lúc trước khi vừa mới nhận ra Hiên Viên kiếm tới, hai người đã có một đoạn đối thoại ở thế giới sâu bên trong linh hồn.
Doanh câu đã từng nói, có thể anh ấy sẽ chết, nhưng Châu Trạch có thể sống sót.
Nhưng lúc này, thật sự là không có tình tứ đưa tình gì đó, cũng không có trong anh có em trong em có anh tình nồng ý mật gì đó.
Ông chủ Châu trực tiếp hổn hển mà phát ra một tiếng trận dao động linh hồn gần như gầm thét:
- Anh có bệnh hả!
Thậm chí, Châu Trạch còn cảm thấy là Doanh câu cố ý!
Giống như là, có đôi lúc hai người bạn xấu chơi chung với nhau, thì cứ muốn bày trò đùa giỡn, khiến cho đối phương làm trò cười cho thiên hạ.
Ít nhất, kết cục tốt nhất hiện tại, là chết.
Cho nên, nếu như đều phải chết, trước khi anh chết cho anh trở thành một cái bánh bị mọi người tranh cướp, cảm giác, cũng rất thú vị.
Lúc trước, nhục thân của Châu Trạch, cũng chính là bộ nhục thân dáng vẻ của Từ Nhạc kia, ngay từ lúc lên trời cũng đã bắt đầu tiêu tán rồi, mà hiện tại, Doanh câu đang dùng phần ý niệm cuối cùng còn sót lại của chính mình, cưỡng chế xây dựng lại nhục thân giúp cho Châu Trạch.
Bộ nhục thân này, chắc chắn không phải là thân xác máu thịt, lại càng giống như một loại pháp thân phiên bản thấp hơn, so với thân thể củ sen mà trước đó đã chuẩn bị Nửa gương mặt thì lại càng không sánh bằng.
Nhưng ít ra, có thể cho cho Châu Trạch một nơi ký thác và chịu lực, không cần phải chịu đựng nỗi đau linh hồn phiêu tán, nhưng muốn dùng để chiến đấu, chuyện đó là nói đùa đi, về sinh hoạt hằng ngày, đoán chừng cũng đã không cách nào đảm nhiệm được rồi đi.
Có chút giống như trước khi những địa chủ giàu có qua đời, dùng chút tiền vốn cuối cùng còn sót lại trong tay mình, lại xây dựng một căn chuồng lá tạm thời cho chó nhà mình đi.
Chẳng qua là Ông chủ Châu thật sự không cảm động nổi rồi.
Vốn dĩ đang bị Hiên Viên kiếm khiến cho tan rã với tốc độ điên cuồng, lúc này lại còn phân ra sức mạnh đi dựng ổ chó, tốc độ tan rã này, dĩ nhiên là lại nhanh hơn rồi.
Doanh câu vẫn duy trì tư thế hai tay nắm lấy chuôi kiếm của Hiên Viên kiếm như vậy, nhưng dáng vẻ, đã bắt đầu trong suốt rồi.
Hiên Viên kiếm, tuân theo ý chí của thế giới, thứ nó mang đến, không phải là phá hủy, mà là xóa bỏ!
Giống như một cái khăn xóa bảng, bất luận trước đó bạn từng để lại ở trên bảng đen những hình ảnh hay nhưng dòng chữ kinh người đến nhường nào – hoặc giả là thô tục đến mức nào, đến cuối cùng cũng sẽ bị xóa đi một cách triệt để, về phần sau đó lại viết gì ở trên đó, chuyện này đã không liên quan tới bạn nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận