Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1092: Cho chút an tĩnh đi (2)

Hai người, cách nhau một con đường lớn, không nhìn đối phương, tầm mắt mắt không tiếp xúc với nhau, nhưng đều biết đến sự tồn tại của nhau.
Dòng xe dày đặc không ngừng qua lại trên con đường giữa hai người.
Đèn xe khói xe.
Đang không ngừng phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm ở nơi này.
Luật sư An há to miệng, ngáp một cái, đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Không có đèn giao thông, không có lối đi bộ, luật sư An vừa đi vừa quan sát, đại khái tốn ba phút, anh ta mới phía bên kia đường đi tới nơi này.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu.
Nhìn luật sư An ở trước mặt – người đang cách mình càng ngày càng gần.
Anh ta đến Thông Thành, là bởi vì luật sư An ở nơi này, anh ta muốn tới xem luật sư An một chút, anh ta nhớ người đó, thuận tiện, muốn ôn chuyện một chút, xem thử người đó sống có tốt hay không.
Nếu như người đó sống không quá tốt, thì sẽ cùng người đó uống rượu trò chuyện một chút, khuyên giải một chút.
Nếu như người đó sống rất tốt, vậy thì trực tiếp giết anh ta.
Người đàn ông mỉm cười sau chiếc khẩu trang.
Cũng phải nha.
Vị trước mắt này.
Bất luận là sống ở nơi nào.
Hẳn là đều có thể sống đến rất tốt đi.
Luật sư An đi tới trước mặt người đàn ông mang khẩu trang, thở ra khói, nói:
- Người anh em à, cho mượn hộp quẹt.
Người đàn ông mang khẩu trang đưa tay sờ túi một cái, lấy ra một cái bật lửa, đợi sau khi luật sư An nhận lấy, người đàn ông mang khẩu trang mở miệng nói:
- Người anh em à, cho xin chút yên tĩnh đi*.
(nguyên văn đoạn này là “mượn An”, như một câu đối lại với câu trên của luật sư An, ‘An’ này vừa nhắc về luật sư An, vừa là an tĩnh)
- Ha ha.
Luật sư An nhả khói, ngồi xuống ở bên cạnh người đàn ông mang khẩu trang, sau khi nhả ra một hơi thuốc, luật sư An mở miệng nói:
- Nếu không phải là tôi đã hỏi lão trần bì kia, tôi cũng không biết được lần này anh lại lên đây.
Mấy năm trước, lúc luật sư An còn chưa gặp Châu Trạch, đã làm ăn buôn lậu ở địa ngục nhiều lần, cũng tích lũy không ít nhân mạch, muốn hỏi dò một chút tin tức, vẫn là rất dễ dàng.
Trừ phi.
Sau khi đám người này đi lên lập tức mai danh ẩn tích, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người lúc trước, thế nhưng chuyện này không thể nào xảy ra được.
Bọn họ không phải ác quỷ, bọn họ là những kẻ bỏ trốn, còn đắn đo giọng điệu quan sai, chuyện này liền khiến cho họ nhất định sẽ lộ ra một chút cảm giác lập dị cho dù là vào lúc không cần thiết.
- Là tôi để cho lão trần bì đó nói, tôi sợ anh không tìm được tôi.
Người đàn ông mang khẩu trang giải thích.
- Tôi nói này, cũng đã nhiều năm như vậy, còn nhớ thù sao?
Luật sư An tức giận tiếp tục nói:
- Anh không thể rộng lượng một chút được hay sao?
Người đàn ông mang khẩu trang lại bắt đầu ho khan.
Chẳng qua là lần này không ho được bao lâu.
Hỏi ngược lại:
- Lời này, dường như là để tôi nói thì tương đối thích hợp hơn.
Luật sư An mím môi một cái, nói:
- Tôi sống rất tốt.
- Tôi nhìn ra được.
- Tôi biết anh nhìn ra được.
- Chuyện đó… À.
- Đúng vậy, tôi cô ý muốn nói ra để chọc tức anh.
- An Bất Khởi.
- Sao?
- Anh sẽ chết, anh hiện tại, quá yếu.
- Chậc chậc.
Luật sư An ngẩng đầu lên, buồn bã nói:
- Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không thay đổi.
- Không thay đổi cái gì?
- Vẫn ngu xuẩn như vậy, không thông minh hơn được nha. Lúc trước tôi hẹn anh một mình giải quyết xong, nhưng tôi vẫn mang theo đám chân chó Phùng Tứ đánh anh một trận tới chết.
- Nếu không phải con rối của anh còn hữu dụng, có lẽ lúc ấy cũng đã hồn phi phách tán luôn rồi.
- Ồ, xem ra, anh cũng không thay đổi.
- Không, không giống nhau.
Luật sư An lắc đầu một cái, nói:
- Lần này, tôi thực sự tới một mình.
Luật sư An bất đắc dĩ ném di động vào vườn hoa bên cạnh.
Phía trên có tin nhắn mới nhất từ Wechat:
- Kẹt xe nghiêm trọng, đoán chừng sẽ đến trễ mười phút.
Luật sư An gần như bật khóc…
...
Được xem là một thành phố ở khu vực đồng bằng sông Dương Tử, áp lực nhân khẩu ở Thông Thành cũng không tính là quá lớn, cơ sở vật chất ở thành phố vẫn luôn rất tốt, cho nên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản không tồn tại tình huống kẹt xe.
Chẳng qua là.
Bất kỳ chuyện gì.
Luôn có sự bất ngờ rất trùng hợp.
Lúc luật sư An cho là bản thân đã tính toán thời gian dừng xe ở đối diện xong.
Tính toán thời gian bản thân bằng qua dòng xe cộ trên đường xong.
Tính toán hết thời gian hồi tưởng xong.
Cho là đã tính toán hết tất cả mọi thứ.
Chờ đến lúc anh ta đứng trước mặt người đàn ông mang khẩu trang này.
Một màn đầy lúng túng này.
Lại xuất hiện.
Lúc này, luật sư An mặt đầy trầm tư, mang theo vẻ tự nhiên, mang theo vẻ lạnh nhạt, mang theo một bầu không khí ưu thương nói chuyện cũ.
Nhưng nếu như đặt ở trong manga.
Đoán chừng sẽ có một phiên bản chibi của anh ta xuất hiện, hơn nữa còn có hai hàng lệ nóng kèm theo nước mũi thi nhau rơi xuống.
Giả ngầu.
Là một loại chuyện khiến cho người ta làm đến không biết mệt, cả đời con người, nếu không phải là đang giả ngầu thì chắc chắn là đang trên đường đi giả ngầu.
Nhưng phá vỡ sự giả ngầu đó.
Thì thật sự không còn dễ chịu như thế nữa rồi.
Bởi vì luật sư An biết rõ.
Anh ta vào giờ phút này, mà đi mặt đối “người đó” – người đang ở trước mặt – vào giờ phút này.
Rất có thể.
Kết quả sẽ rất bi kịch.
Mười phút, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Nhưng khi đó, vào thời kỳ phong độ tốt nhất của anh ta, còn cần phải dẫn đám người Phùng Tứ cùng lên chơi quần đấu.
Đừng nói là hiện tại.
- Tôi nhớ được lúc trước, chúng ta từng...
Luật sư An cảm thấy, anh ta còn có thể tiếp tục câu giờ.
Lại nói chuyện tình cảm chút nữa.
Nhìn ngắm phong cảnh.
Hoặc là.
Cùng nhau nhớ lại chuyện ngọt bùi đắng cay.
Bình thường xem tin tức, lúc phỏng vấn mấy vị lãnh đạo nói chuyện thế nào, lúc này đều đang chạy qua một lần trong đầu luật sư An.
Dùng cái linh cảm mới chợt lóe này nói nhảm kéo dài chút thời gian.
Chẳng qua.
Rất đáng tiếc là.
Người đàn ông mang khẩu trang cũng lười nói nhảm thêm nữa rồi.
Anh ta đứng lên.
Mắt anh ta nhìn thẳng luật sư An.
Chậm rãi nói:
- Anh… đi chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận