Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1499: Chết! (2)

Cũng đúng.
Phán quan, bộ đầu, tuần sứ đang ngồi ở bên cạnh.
Muốn thống thống khoái khoái mà dựa theo biện pháp cơ bản mà chết đi, cũng phải chật vật đến như vậy.
- Lão đạo, nhân gian vẫn còn rất tốt đẹp, ông quên hết những Đại muội tử kia của ông rồi sao? Ông quên luôn ánh mặt trời buổi sáng rồi sao?
- Tôi nói thật với ông, đến bây giờ lão tử vẫn còn sợ, lúc trước, sau khi chết, nếu như không phải là may mắn tìm được một chân làm quỷ sai, đến lúc này tôi cũng không biết bản thân sẽ chạy đi đâu rồi.
- Là đang lung tung lộn xộn ở một nơi nào đó hay là đang mơ mơ hồ hồ làm chó…
- Làm chó. - Phùng Tứ cướp đáp.
- Anh im miệng!
Luật sư An lại tiếp tục quay sang khuyên nhủ lão đạo:
- Lão đạo à, sống sót, mới là chuyện tốt đẹp nhất, xuống địa ngục, thật sự rất thê thảm đấy, một đám người đông đúc chen chúc ở trên Hoàng Tuyền Lộ, cũng không thể đảm bảo được người ở bên cạnh ông có bị hôi nách hay không.
Lão Trương hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua luật sư An.
Trong lòng thì đang nghĩ hôi nách lại còn trâu bò như vậy, còn có thể ám lên trên linh hồn luôn sao?
Nhưng suy nghĩ đến chuyện số quỷ luật sư An bắt còn nhiều hơn số quỷ mà anh ấy từng gặp, cũng sẽ không nói lung tung gì.
Luật sư An hít hít nước mũi:
- Sống sót, phải sống sót, bất cứ lúc nào, cũng không thể buông tha hy vọng sống sót được, thực sự đấy, tôi là người từng trải, lão đạo à.
- Hơn nữa, bây giờ ngay cả chuyện xuống địa ngục cũng không dễ xuống nha!
Lão đạo có chút bất đắc dĩ.
Ông ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của những người chung quanh với ông ta.
Nhưng ông ta cũng đã vì sự “ra đi” của mình mà xây dựng tâm lý trong hai năm qua, chuyện này tương đương với việc tự thôi miên bản thân trong hai năm.
Hơn nữa.
Hầy, bản thân cũng phải chuẩn bị chết.
Các người, ngay cả việc chết cũng không để cho người ta chết.
Các người thật sự quá đáng.
Ỷ vào chuyện bản thân có quyền là có thể vô pháp vô thiên như vậy sao?
Đối mặt với lời khuyên nhủ của luật sư An.
Lão đạo mở miệng nói:
- Ừm, tôi cảm thấy, ai nói chết chính là chết, ai nói sống thì đó chính là sống?
Luật sư An sửng sốt một phen.
Excuse me.
Hồi quang phản chiếu nhiều lần quá, người ta sẽ bị hồ đồ trước khi chết à?
- Nếu như không có ai đưa ra định nghĩa, rốt cuộc thì loại nào mới là chết, loại nào mới là sống đây?
Lão đạo thở dài.
Muốn chết.
Còn phải thuyết phục được đám người ở bên cạnh này trước.
Thật là vất vả, mệt quá đi, thật hâm mộ trong đám bạn già ở trong bệnh viện kia, có thể cấp cứu bình thường không có hiệu quả là lập tức chết đi.
Hầy, làm sao lại vất vả như vậy chứ?
- Ông như vậy là suy nghĩ hồ đồ rồi à? - Luật sư An nghi ngờ nói.
- Bên trái, cùng với bên phải, chẳng lẽ từ khi vừa mới bắt đầu thì bên trái đã gọi là bên trái, bên phải thì chính là dùng để gọi bên phải sao?
Luật sư An nghe vậy, theo bản năng nhìn tay trái và tay phải của bản thân một phen, đây là đang nói cái gì vậy chứ?
- Nếu như người đầu tiên, vào lúc ban đầu đã nói dương gian là âm ti, nói âm phủ thành dương gian, vậy lúc đó, không phải dương gian nên trở thành âm ti, còn âm ti không phải đã trở thành dương gian rồi sao?
- Ông choáng váng rồi à, lời này của ông, nếu như đi nói với những người bình thường kia mà nói thì không có vấn đề gì cả, những người ngồi ở nơi này chúng ta, đều là quỷ, làm sao có thể không phân biệt được âm ti và dương gian chứ?
Trong đôi mắt của lão đạo, bỗng nhiên xuất hiện một màn hào quang đặc biệt, giờ khắc này, có thể ngay cả bản thân lão đạo cũng không biết, rốt cuộc là ông ta đang nói lại lời ở trong lòng của mình, hay là đang theo bản năng mà nói ra điều gì đó:
- Dương gian là vẫn còn sống, âm phủ là đã chết?
- Các người biết, các người biết rõ.
- Đúng vậy, các người biết, đúng vậy, các người biết rõ.
- Đám người đông đúc chen chúc ở trên Hoàng Tuyền Lộ, bọn họ chết lặng, bọn họ u mê, bọn họ vô tri vô giác, ở trong mắt các người, bọn họ là thứ ngu xuẩn, là vật chết, là thứ phế phẩm không có ý thức.
- Nhưng có lẽ.
- Đây mới thật sự là vui vẻ đi, đây mới thực sự là được giải thoát đi.
- Không trói không buộc, cho nên không bận tâm, cho nên không sợ hãi, cho nên tự do tự tại.
- Bọn họ đã vứt bỏ hết mọi trói buộc, vứt bỏ đi những giãy dụa của dương gian, vứt bỏ hết mọi vui giận của dương gian, vứt bỏ hết mọi thống khổ của dương gian, vứt bỏ hết tất cả mọi gông cùm.
- Bọn họ sạch sẽ, trong suốt sống như ngọc thạch vậy, các người nói đi, bọn họ, có phải là còn thuần khiết hơn có những đứa trẻ sơ sinh ở dương gian hay không?
- Đây mới là.
- Cuộc đời mới thực sự!
- Đây mới là.
- Sống sót thực sự!
- Chờ đến khi đi hết Hoàng Tuyền Lộ, chờ đến khi luẩn quẩn ở phủ nha, chờ đến lúc đi lên cầu Nại Hà, chờ đến khi uống một bát canh Mạnh Bà kia, chờ đến lại bước một chân vào kiếp vãng sinh, bước vào đời sau…
- Sự tinh khiết, không trói không buộc, tự do tự tại, cũng sẽ kết thúc.
- Sau đó.
- Các người sẽ vì miếng ăn mà cố gắng, các người phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, các người phải đi đối mặt với đủ loại trách nhiệm mà các người phải gánh vác từ trước khi hiểu chuyện và sau khi hiểu chuyện.
- Các người sẽ phải cảm nhận sự thống khổ, các người sẽ phải cảm nhận sự bi thương, các người sẽ phải cảm nhận áp lực, các người sẽ phải cảm nhận sự tuyệt vọng.
- Thân xác máu thịt kia, túi da nặng nề kia, chính là gông xiềng xiềng xích mà các người luôn phải gánh chịu kể từ khi sinh ra khỏi cơ thể mẹ.
- Nó sẽ vẫn luôn đè ép các người.
- Nửa đời trước.
- Xiềng xích sẽ càng ngày càng nặng, đè lấy các người.
- Nửa đời sau.
- Xiềng xích rỉ sét, ngược lại nó sẽ không ngừng thay đổi trò ác để hành hạ các người.
- Rốt cuộc.
- Các người thừa nhận nhiều thống khổ như vậy, chịu đựng cực hình lâu như vậy.
- Đến lúc các người phải chết đi.
- Các người mới có thể được giải thoát ra khỏi xiềng xích này, mới có thể tìm về sự thuần túy nhất sự tự do nhất sự tự tại nhất của bản thân.
- Cho nên, người sống ở trong dương gian, thật ra thì mới là người chết thừa nhận cực hình thực sự đi; mà vong hồn ở âm phủ, mới thật sự là người sống dùng phương thức thuần túy nhất để sống sót đúng không nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận