Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 505: Tứ gia

- Các cô nương, tiếp khách.
Bà lão mới vừa hô lên.
Khiến ông chủ Châu cảm giác phảng phất như hiện tại mình không ở trong địa ngục, mà đang ở trong thanh lâu.
Bà già này luôn mồm đặt đền thờ trinh tiết bên miệng.
Nhưng chân diện mục lại là "nam đạo nữ xướng".
Đương nhiên, lúc này không phải thời gian để cảm khái.
Bởi vì phía dưới, nguyên một đám phụ nữ mặc sườn xám đã tới gần, bọn họ vẫn đi lại thướt tha như trước, phảng phất như món ăn quý và lạ nhất thế gian, mang theo sự tinh xảo khiến người ta không cách nào kén chọn.
Chẳng qua.
Châu Trạch nhớ kỹ trong cơ thể những cô gái này có vô số trùng độc đang bò trườn, có thể tính vào loại chỉ có thể nhìn từ xa xa, không thể khinh nhờn.
- Có người nói dưới thời Thanh, một số phụ nữ vì thủ tiết cho chồng mà nhảy sông tự sát. Sau đó, vong hồn của bọn họ tới địa ngục, trở thành quỷ sai, lại thêm ở dương gian có dân bản xứ lập chùa miếu cung phụng bọn họ, bọn họ hưởng thụ hương khói nhang đèn, sau đó có thể một đường tấn thăng đến phán quan.
- Có người nói, bọn họ sẽ câu cấm vong hồn của một số phụ nữ không tuân thủ nữ tiết, luyện chế thành khôi lỗi.
- Chỉ có điều lại sau đó nữa, không biết vì nguyên nhân gì, bọn họ vẫn lạc, nhưng khôi lỗi bọn họ năm đó lưu lại được giữ lại một phần nhỏ.
- Có lẽ lão thái bà này đóng vai tỳ nữ phán quan năm đó.
Luật sư An tranh thủ thời gian phổ cập một chút kiến thức khoa học cho Châu Trạch.
Anh ta từng hầu ở âm ty thật lâu, không giống với loại quỷ sai ở dương gian như Châu Trạch, có thể nói anh ta vẫn luôn công tác ở trung ương, cho nên anh ta cũng biết được nhiều bí mật bát quái hơn một chút.
Đám phụ nữ mặc sườn xám đã vây nơi này thành một vòng, về phần chín nữ quỷ kia lại quy củ đứng qua một bên, ngược lại không động đậy.
- Ông chủ, chúng ta tìm cơ hội lao ra, chỉ cần rời khỏi khu vực này, xuống đường hoàng tuyền, đến lúc đó bọn họ không dám làm càn như vậy nữa, chúng ta cũng có thể tìm cơ hội hoàn dương.
Hoàn dương là yếu tố đầu tiên.
Vừa nghĩ tới nhục thể của mình còn đang ở nơi hoang giao dã ngoại.
Cho dù Châu Trạch hay luật sư An đều có chút lo lắng.
Muốn trách chỉ có thể trách cái cổng vòm chết tiệt kia, vì sao lại hút hết mọi người tới nơi này.
- A... ... ... ... Nha... ... ... ...
Nhẹ giọng ngâm xướng.
Như điệu hát dân gian hoàng mai uyển chuyển.
Lại mang theo một loại năng lực mê hoặc lòng người.
Khớp xương nơi tay trái của luật sư An toát ra sương mù màu đỏ nhạt, dùng sương mù bao phủ chính mình. Anh ta không đi giúp Châu Trạch, bởi vì anh ta rõ ràng, dù ông chủ nhà mình có muôn vàn không phải.
Nhưng sức chống cự của anh ta đối với nữ sắc.
Có thể nói là người người khen ngợi!
Trên thực tế.
Đúng là Châu Trạch không bị mấy thứ này đầu độc, mà anh và luật sư An lưng tựa lưng, bắt đầu chậm rãi di động về một phía.
Chỉ là.
Ngay sau đó.
Khi những cô gái này bắt đầu nhích lại gần bọn họ hơn, càng ngày càng gần.
Như bện ra một cái lưới.
Bao phủ hai người vào trong.
- Ông chủ, tôi chịu trách nhiệm che chắn, anh chịu trách nhiệm xông lên!
Trong lúc cần quyết đoán, luật sư An trực tiếp hô lên.
Vừa dứt lời.
Bạch cốt thủ của luật sư An trực tiếp xuyên ngang qua, trong lúc nhất thời, mấy người phụ nữ mặc sườn xám phía trước trực tiếp bị đẩy lùi, toàn bộ trận hình lập tức trở nên rời rạc hơn rất nhiều.
Móng trên hai tay Châu Trạch bắt đầu dài ra như lưỡi hái, trực tiếp xung phong.
Vào lúc này.
Anh không kịp thương hương tiếc ngọc.
Từng tiếng kiều truyền đến.
Hai người phảng phất như không phải đang chém giết.
Mà đang lăn lộn trong son phấn.
Lại không biết thế nào, cho dù hai người có xung phong liều chết như thế nào đi nữa, dường như trước mặt hai người vẫn luôn có người phụ nữ mặc sườn xám ngăn cản. Liều chết xung phong hồi lâu sau, bọn họ vẫn không nhìn thấy bến bờ như trước.
Mà một chỗ khác, bà lão cầm đèn lồng lại vươn bàn tay khẽ vuốt vuốt trên đèn lồng, bởi vì vừa thu phục chín nữ quỷ, ngọn đèn dầu có vẻ hơi yếu đang từ từ mà ngưng tụ một lần nữa.
Hiển nhiên.
Suy nghĩ của bà lão là để đám phụ nữ mặc sườn xám ngăn chặn người trước.
Mình lại ở bên cạnh chờ thời cơ, xuất đại chiêu.
- Ông chủ, ông chủ phải khống chế được bản thân!
Luật sư An vừa xua đuổi người phụ nữ mặc sườn xám trước mặt, vừa cố ý dặn Châu Trạch.
Anh ta lo lắng Châu Trạch trực tiếp mở auto, khiến cái ý thức trong cơ thể kia thức tỉnh.
Lúc này chỉ có thể coi là đau khổ do đám tôm tép nhãi nhép mang tới.
Nhưng một khi vị kia thức tỉnh.
Thứ bọn họ phải đối mặt là biển động.
Trên thực tế, lo lắng của luật sư An hoàn toàn là dư thừa, ai cũng nói Châu Trạch tự mình hiểu mình, lại nói tới vị kia, đang ở trong địa ngục, cho dù Châu Trạch có quỳ xuống cầu anh ta, anh ta cũng không dám đáp lại một câu.
Lần trước khi người của cầu Nại Hà đến, anh ta đã như vậy.
Huống chi hiện tại bọn họ đang ở trong địa ngục chân chính?
Hơn nữa.
Thằng này nói lần trước ăn quá no, chưa tiêu, hiện tại anh ta đã tiêu hóa xong hay chưa.... thật khó nói.
Chẳng qua, nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế này cũng không phải biện pháp, chờ khi bà lão kia phục hồi, một khi ma trơi được thả ra ngoài, chắc chắn sẽ không dễ chịu.
- Đi ra!
Châu Trạch xòe bàn tay ra.
Một con rắn dài màu đen phiêu dật ra.
Đây là nguyên mẫu Quỷ Ngọc, ngay từ đầu nó có hình mặt em bé, hiện tại nó lại biến thành dáng dấp rắn dài.
Đối phó với linh hồn thể, dường như thứ này rất có tác dụng.
Quả nhiên.
Sau khi nó đi ra.
Châu Trạch có thể cảm giác rõ ràng thằng này rất hưng phấn.
Như một lão sắc quỷ nhặt được một tấm thẻ kim cương, hung tợn hiên ngang khí phách mà bắt đầu thưởng thức trà.
Trong lúc nhất thời.
Nó càng không ngừng xuyên qua trong đám phụ nữ mặc sườn xám, thỉnh thoảng lại cắn nuốt độc trùng chui ra từ tai mắt mũi miệng của đám phụ nữ mặc sườn xám, mãn nguyện tới rối tinh rối mù.
Đồng thời.
Nó vốn màu đen.
Vậy mà sau khi không ngừng xuyên qua.
Nó biến thành màu hồng phấn.
Dáng vẻ.
Còn có chút đáng yêu.
Châu Trạch lo lắng không biết thằng này có thể biến trở về hay không.
Vừa nghĩ tới sau này, hình xăm rắn đen trong lòng bàn tay mình biến thành rắn màu hồng đáng yêu.
Trong lòng anh lại cảm thấy không thoải mái.
Nhưng nó xuất hiện, hiệu quả rất rõ ràng.
Tốc độ của đám phụ nữ mặc sườn xám lập tức trở nên chậm hơn, vốn là mạng lưới gió thổi không lọt lập tức biến thành mỏng manh hơn rất nhiều.
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, phá!
- A a a a! ! ! !
Một trận thét chói tai yêu kiều truyền đến.
Rốt cục đám phụ nữ mặc sườn xám chúng vây quanh bọn họ cũng bị luật sư An xé mở, tạo ra một lỗ lớn.
- Ông chủ, đi!
Luật sư An xung trận lên ngựa trước, trực tiếp xông ra ngoài.
Châu Trạch cũng chạy theo anh ta đi ra ngoài, đồng thời còn triệu hoán con rắn thối kia trở về.
Nhưng vậy mà con rắn thối kia lại truyền đến thái độ phản kháng.
Hiển nhiên.
Nó còn chưa hưởng thụ thỏa mãn trong đống son phấn.
Chỉ có điều sau khi Châu Trạch nghiêm khắc uy hiếp, nếu nó không đi anh liền bóp gãy căn cơ của nó.
Nó nghe lời, hóa thành vòng sáng màu hồng chui lại vào trong lòng bàn tay Châu Trạch.
Trên đường chạy nhanh.
Ông chủ Châu còn cố ý nhìn thoáng qua bàn tay của mình.
Anh phát hiện hình xăm thực sự biến thành màu hồng.
Tâm tình bỗng nhiên trở nên không tốt đẹp gì.
Mà bà lão đang xách đèn lồng vừa cảm giác được luật sư An phá vỡ ràng buộc, vậy mà lại lâm vào đình trệ ngắn ngủi.
- Là tuần kiểm âm ty?
Trong lúc nhất thời.
Bà già cũng có chút do dự.
Tuy nói âm ty không thể nào vươn quyền đến tất cả bộ phận của địa ngục.
Nhưng dù sao âm ty cũng là âm ty.
Tuần kiểm không phải loại nhân viên công vụ cấp cơ sở như quỷ sai.
Dưới tình huống chủ nhân nhà mình đã vẫn lạc trăm năm.
Một tuần kiểm âm ty.
Bà ta thật không dám đắc tội chết.
Bởi vì thường thì chỉ cần bà ta đắc tội chết với một người, sẽ dính dáng tới cả một đống lớn, mạng lưới quan hệ trong hệ thống quan liêu âm ty vô cùng rắc rối phức tạp.
- Không đúng, tuần kiểm ở địa ngục không thể không có viên chức, không thể không mặc quan bào. Sao có thể cẩm y dạ hành?
Lập tức.
Bà già lại nghĩ đến có điểm gì đó không đúng.
Một tuần kiểm đại nhân.
Hà tất phải lén lút như vậy?
Hay là nói.
Thân phận của anh ta.
Căn bản không thể lộ ra ánh sáng?
Bà lão suy tư liên tục, vốn không định tiếp tục truy cứu, đừng xem bà ta có thể bá đạo thu phục chín vong hồn kia, nhưng muốn bá đạo cũng phải xem đối tượng, nên nhân nhượng cho khỏi phiền phức thì phải nhân nhượng cho khỏi phiền phức.
Nơi này là địa ngục.
Một khi chết rồi tuyệt không có cơ hội trở lại.
Chỉ là.
Khi bà ta nhìn thấy một đống người phụ nữ mặc sườn xám đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, phảng phất như ngay cả trang điểm trên gương mặt cũng bị phá hỏng trước mắt mình.
Trên mặt bà ta lộ ra biểu tình cực kỳ tức giận:
- Đáng chết, không ngờ các người lại dám hút tinh khí trên người khôi lỗi đi, đáng giận, đáng chết, đáng chết! ! !
Sau khi đám phụ nữ mặc sườn xám mất đi tinh khí thần, bắt đầu như người máy đã khô dầu, ngay cả một chút thần vận cũng không còn.
Lập tức.
Bà già lấy một ấn tín màu xanh nhạt từ trong lồng ngực ra, trực tiếp bóp nát ná, thứ này có chút giống với "đánh trống kêu oan" của âm ty, ấn tín sẽ được gửi tới trong tay quan viên âm ty ở phụ cận, có tác dụng như phong hỏa đài.
Bà lão tin tưởng tám phần mười thân phận của luật sư An có vấn đề.
Lại thêm đối phương trộm mất tinh khí thần trên người khôi lỗi của mình.
Như vậy.
Chuyện này chắc chắn không cách nào hòa giải được!
... ...
Dưới trạng thái linh hồn, cho dù có dốc sức chạy như thế nào đi nữa cũng sẽ không thở hồng hộc.
Nhưng cảm giác mệt mỏi lại không ít.
Ngay từ đầu Châu Trạch và luật sư An một đường chạy như điên.
Thời gian dần qua.
Hai người không khỏi giảm tốc độ.
- Ông chủ, cũng may, may mà nơi này cách đường hoàng tuyền không xa, chờ khi chúng ta tới đường hoàng tuyền rồi, chúng ta có thể hoàn dương.
Luật sư An ráng sức nói.
Châu Trạch gật đầu, tiếp tục chạy về phía trước.
Lần này, có thể nói là ông chủ Châu đã thể nghiệm sự phong quang của âm ty thật sâu, khá hơn nhiều so với những lần tới cửa nhà nhưng không vào trước đó, chỉ có điều hồi ức lưu lại không mấy tốt đẹp.
Hạ quyết tâm.
Lần sau tuyệt không tiếp tục tới địa ngục đi dạo nữa.
Phía trước có một đình cũ nát, đình lơ lửng trên một mảnh cỏ tươi tốt.
Khi đi qua cái đình này.
Châu Trạch bỗng nhắm mắt lại, hít hít mũi, hỏi:
- Lão An, ông có ngửi được mùi vị gì không?
Lão An cũng sửng sốt một chút, nói: - Ừm? Hơi chua, còn rất thơm.
- Là mùi vị dưa chua.
Châu Trạch nói rất khẳng định.
- Dưa chua, ừm, dưa chua! ! !
Cả người luật sư An như bị điện giựt, trực tiếp dừng lại, nhìn về phía bên kia đình.
Châu Trạch cũng dừng lại, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về phía luật sư An.
- Nếu đã tới thì đừng trốn trốn tránh tránh.
Luật sư An bình tĩnh hô lên.
Phía ngoài đình như bị tháo xuống một màn che.
Sau đó.
Trong đình vốn trống rỗng.
Xuất hiện một cái bàn.
Vài cái ghế dựa.
Một người đàn ông đầu đội mũ quan, eo đeo đai lưng rộng, chân đạp giày quý phái ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, trên bàn có để một ấn tín màu xanh nhạt.
Bên cạnh có một lò lửa nhỏ.
Trên lò lửa có để một chiếc nồi.
Một thị nữ cao gầy đang ngồi chồm hổm bên cạnh, quan sát kỹ ngọn lửa.
Mùi dưa chua đã phát ra ở ngay nơi này.
Thị nữ vừa quạt lửa trong lò vừa không ngừng lấy tay lau sạch nước miếng của mình, hiển nhiên cô ta đã có chút không thể chờ đợi nổi.
Ngay sau đó.
Dường như cô ta phát hiện bầu không khí hơi không đúng.
Quay đầu nhìn về phía bên ngoài đình.
Khi cô ta nhìn thấy Châu Trạch.
Trong nháy mắt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Cô ta lập tức đứng lên, chỉ vào Châu Trạch hô to:
- Tứ gia.
- Chính là anh ta.
- Người điên cuồng mà đâm tôi lần trước.
- Đâm người ta tới mức hiện tại đi đường cũng thấy đau!
- ... ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận