Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1353: Đoán mệnh

- Cám ơn, đã làm phiền cô rồi.
- Không phiền, không phiền gì cả, anh uống nhiều một chút, uống xong tôi sẽ đi pha thêm cho anh.
Luật sư An hài lòng gật đầu.
- Nếu không tôi coi cho anh thử một lần?
Hứa Thanh Lãng dùng đầu ngón tay xòe bài ra, hỏi.
- Anh tự mình chơi đi, tôi còn có chuyện.
Luật sư An đứng dậy, đi tới bên cạnh Bạch Hồ.
Bạch Hồ dùng ánh mắt rất nhàm chán nhìn anh ta.
Luật sư An sắp mặt của mình lại gần, nhỏ giọng nói:
- Viên yêu đan kia của cô, vẫn còn đang ở chỗ tôi đấy.
- Không phải là anh muốn trả lại đấy chứ?
Bạch Hồ hỏi.
- Sao có thể nha, đồ tốt như vậy, cảm giác giống như gậy biến thân của Ultraman vậy, lấy ra là có thể biến thân đấy.
- Cho nên?
- Cho nên tôi nghĩ rằng nên tới hỏi cô về bí mật của gia tộc Ultra các cô*… phi phi.
- Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn muốn hỏi cô một chút, tôi luôn cảm thấy mỗi lần dùng cái này, nhìn như là tăng thêm được chút sức lực, trên người cũng bắt đầu có một chút thay đổi, nhưng luôn có một loại cảm giác chỉ ở ngoài mặt.
- Tôi vẫn luôn có cảm giác như vậy, thật sự là quá đáng tiếc, dù sao viên yêu đan này cũng là do cô cực khổ nhiều năm như vậy mới tạo ra được, nếu như ném ở chỗ này của tôi thì giống như người tài không được trọng dụng rồi.
- Đứng từ góc độ của cô mà xem, cô cũng không cam tâm đúng không?
- Đứng ở góc độ của tôi, tôi chỉ mong viên yêu đan này cho dù có bể nát cũng không cho anh sử dụng, đây mới là kiểu suy nghĩ của người bình thường chứ?
- Đừng có kéo quan hệ với tôi, hai chúng ta có quan hệ gì chứ.
- Cô dạy cho tôi đi, rốt cuộc thì phải làm như thế nào thì mới có thể kích thích ra được hiệu quả thực sự của viên yêu đan này, sau này tôi sẽ trả lại ân tình này cho cô.
- Đưa yêu đan cho tôi, đặt ở chỗ của tôi, lại đưa một phách của anh tiến vào, dịu dàng thôi.
- Lý do mà anh cảm thấy chí có tác dụng ngoài mặt, là bởi vì cũng chỉ có thân thể của anh chịu một chút ảnh hưởng của yêu khí, nhưng trên thực tế, nếu như không có biện pháp khiến cho linh hồn của anh cũng có tiếp xúc ở mức độ sâu và đặt được mỗi liên kết với yêu khí, lực lượng của viên yêu đan này, căn bản là anh hoàn toàn không có cách nào có thể phát huy ra hết được.
- Đưa yêu đan cho cô?
- Đặt ở chỗ của tôi mười ngày đi, ngược lại đây là do ông chủ đưa cho anh, tôi cũng không thể dùng phương pháp này lấy lại mà không đưa cho anh được.
- Nhưng chuyện đưa một phách cho cô như vậy, luôn cảm thấy có chút là lạ.
- Người khác không biết, nhưng An Bất Khởi anh có thể không biết được sao?
- Lấy một phách đi, cũng không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn đối với bản thân anh, càng không thể nào khiến anh trực tiếp mất trí nhớ được.
- Nhiều lắm là, khiến cho anh không đạt được hưng phấn giống như trước thôi, ham muốn trên phương diện kia cũng không còn mãnh liệt như vậy.
- Hơn nữa, chúng ta còn cùng nhau đến đông bắc, cũng sẽ không cách anh quá xa.
- Thật sự có hiệu quả?
- Tôi lừa anh làm gì?
Luật sư An do dự một chút.
Ngón tay lại đặt ở trên vị trí mi tâm của mình.
Nhẹ nhàng kéo một cái.
Một luồng phân hồn của anh ta bị rút ra.
Bạch Hồ há miệng.
Trực tiếp thu phần phân hồn kia của luật sư An vào trong miệng.
Tùy tiện nói:
- Yêu đan.
Luật sư An lại lấy ra yêu đan từ bên trong cơ thể mình, ném cho Bạch Hồ.
Nhìn viên yêu đan này, ánh mắt Bạch Hồ lộ ra một chút vẻ hoài niệm, rất nhanh lại nuốt yêu đan xuống.
- Bọn chúng sẽ tiến hành dung hợp bên trong cơ thể tôi, mười ngày đi, là có thể đưa cho anh.
- Tôi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Luật sư An gãi gãi đầu.
- Tôi cũng sẽ không dùng thứ này làm người rơm để châm anh.
Bạch Hồ quét đuôi một vòng.
Lại tiếp tục bỏ lổm ngổm đi.
Đồng thời nhắm hai mắt.
Tỏ ý luật sư An lại tìm nơi mát mẻ mà đợi đi.
Luật sư An đứng dậy.
Đi trở về phía bên quầy bar.
Lúc này Hứa Thanh Lãng đang vừa nhìn anh ta vừa rút bài.
- Oanh Oanh à, ngày mai mấy giờ bay vậy?
- Buổi sáng tám giờ, lái xe đến Thượng Hải trước, lại từ Thượng Hải đổi máy bay đến Giai Mộc Tư. Sau khi đến Giai Mộc Tư, lại đi xe đến Hạc Cương, những sắp xếp sau đó, chỉ có thể đến Hạc Cương rồi lại tính toán tiếp.
- Được, vậy tôi đây đi minh tưởng một phen.
Luật sư An có chút bất đắc dĩ giang tay ra.
Vốn muốn sau khi trở lại có thể ở chung với thằng bé trai ngủ ngon lành một giấc, kết quả cuối cùng vẫn phải cô đơn lẻ bóng.
- Luật sư An, cà phê tôi đã rót đầy vào thùng cho anh rồi, để cho anh có thể uống trên đường đi.
- Oanh Oanh à, cô đúng là càng ngày càng tri kỷ đấy.
Thật đúng là luật sư An không chú ý dùng chữ “thùng” này để hình dung cà phê thì có vấn đề gì.
Còn tưởng là một mấy bình nữa chứ.
Thật ra thì Oanh Oanh thật sự đã chuẩn bị một cái thùng lớn.
Chờ sau khi luật sư An lên lầu.
Hứa Thanh Lãng trải những lá bài mà cậu ta đã rút ra.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ở vị trí dưới cằm.
- Đây là đang coi cho luật sư An sao?
Oanh Oanh đi tới hỏi.
- Ừm.
- Cũng là coi nhân duyên sao?
- Vận may.
- Vậy gần đây, vận may của anh ta như thế nào?
- Rất tốt.
- Uh huh.
Oanh Oanh xoay người, chuẩn bị đi tắm rửa xong sẽ đi lên theo ông chủ cùng nhau nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Lãng vẫn ngồi ở phía sau quầy bar.
Ngồi một lúc lâu.
Lúc này mới cầm lấy mấy là bài vừa rút được kia, trực tiếp xé nát vứt vào trong thùng rác.
- A, trò lừa bịp người, còn kém xa so với bát quái.
...
Một con Hầu tử bẩn, co rúc ở trong góc sân thượng, nơi này gió lớn, đêm hôm khuya khoắt, dù là trên người có lông, cũng lạnh đến mức lạnh đến mức đông cứng.
Đối với những sinh vật trên người có nhiều lông mà nói, lúc lông trên người tương đối bẩn hoặc là lông tương đối dính, ngược lại thì nó lại càng dễ dàng bị đông lạnh hơn, lông – thứ trước kia dùng để giữ ấm, rất có thể sẽ trở thành thủ phạm ép sạch chút nhiệt lượng cuối cùng còn lại trong cơ thể.
Hầu tử bẩn phải dựa sát vào bên trong vách tường xi măng.
Khóe miệng chảy nước miếng.
Đôi mắt vô hồn.
Nó theo bản năng cảm thấy lạnh, lại không biết bản thân nên làm như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận