Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 375: Xe âm! (2)

Khoa trương nhất cũng trâu bò nhất chính là quái vật gây hạn hán.
Bởi vì cái gọi là quái vật gây hạn hán vừa xuất hiện, đất cằn ngàn dặm.
- Bão cảnh mới lên đất liền ngày hôm qua, hẳn là trời sắp mưa rồi.
- Vậy chúng ta đón xe trở về hay sao? - Tiểu loli hỏi.
Trùng hợp đúng lúc này, một chiếc xe buýt xuất hiện từ nơi không xa, lại càng trùng hợp hơn là ngay cửa hộp đêm có một trạm xe buýt.
Trên xe buýt có nhãn hiệu “số 11”, người trên xe cũng không quá nhiều.
- Hình như con đường này đi qua nhà Lưu Sở Vũ, ngồi xe buýt đi, cũng dễ dàng hơn chút.
Xe buýt ngừng lại ngay vị trí trạm, không ai xuống xe. Châu Trạch và tiểu loli đều tự đẩy cô gái trước mặt lên xe.
Hai cô bé ngoan ngoãn dựa theo phân phó, hơi chết lặng mà ngồi xuống chỗ trống. Tiểu loli và Châu Trạch phân biệt ngồi ở vị trí bên cạnh hai cô ấy.
Xe buýt bắt đầu khởi động một lần nữa, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
- Đúng rồi, rốt cuộc anh dự định giải quyết chuyện của anh với vị viện trưởng Lâm kia như thế nào vậy? Có ly hôn hay không ly hôn, chia tay hay không chia tay? Tôi nhìn mà thấy chán ngán.
- Không vội.
- A.
- Đàn ông.
- Tôi thấy anh như thế thật chán ghét. Anh cứ làm quỷ sai thật tốt là được, không cần phải diễn tiết mục tình cảm đau khổ làm gì. Cái gì mà dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, phân phân hợp hợp, anh dính tôi dính, tạo hóa trêu người…
- Anh không cảm thấy mệt sao?
- Cô còn nhỏ, không hiểu.
Tiểu loli bĩu môi, lười nhắc lại sự dũng mãnh của mình năm đó.
Xe buýt chạy được một đoạn đường, ngay từ đầu, Châu Trạch còn không cảm thấy có gì. Nhưng chậm rãi, Châu Trạch phát hiện một chút vấn đề.
Vấn đề rõ ràng nhất chính là.
Trên xe không nhiều hành khách, trên tay mỗi người đều cầm một ô giấy dầu màu vàng, ngay cả bên cạnh tài xế xe buýt cũng có một cây.
- Có vấn đề. - Tiểu loli cũng quay người lại nhìn về phía Châu Trạch ngồi ngay sau mình: - Vận khí của chúng ta hơi không tốt, hình như lên xe âm rồi.
Xe âm.
Trước đây Châu Trạch đã từng ngồi. Trước đây, cái tên tài xế đã chết kia còn lái xe kiếm tiền, đã dùng một chiếc xe giấy vận chuyển khách, định dùng số tiền kiếm được đóng học phí cho con mình. Châu Trạch còn nhớ rõ, khi đó bản thân mình còn không cẩn thận khiến tàn thuốc đốt cửa xe của người ta thành một cái động.
Trên thế giới này có rất nhiều câu chuyện về xe buýt quỷ, cũng có rất nhiều phiên bản. Nếu người thường ngồi lên xe này, sau khi phát hiện vấn đề đoán chừng sẽ bị hù đến sắc mặt trắng bệch, không ngừng tìm mọi cách, tìm cơ hội trốn xuống.
Nhưng Châu Trạch và tiểu loli đều quỷ sai.
Bọn họ ngồi trên âm xe phảng phất như kẻ cắp chuyên nghiệp vào đồn công an.
Thân thiết tới mức đây như xe buýt của nhà mình.
Dù sao cũng cùng một ngành.
Nếu có thể dùng xe bus tư dụng thì cứ dùng một chút đi.
Hình như âm ty cũng không có Ban Kỷ luật Thanh tra gì.
- Gió nổi lên, mây đen che khuất bầu trời. Lại thêm âm khí trên người hai chúng ta vốn nặng, còn dẫn theo hai ác quỷ phụ thân người, tình cờ gặp âm xe cũng không tính là chuyện ly kỳ gì.
Châu Trạch duỗi lưng, bỗng nhiên anh nghĩ tới một việc. Trước đây vì thân phận địa vị, Châu Trạch không tiện hỏi chuyện ấy, hiện tại ngược lại có thể hỏi rồi.
- Đúng rồi, lần cô xảy ra tai nạn xe cộ kia, tại sao cô lại cố ý muốn hù dọa tên tài xế kia? Tài xế kia đã chết trong tai nạn xe rồi, không phải tôi ở bên cạnh, sợ rằng thân thể này của cô cũng chết tươi.
Trước đây, Châu Trạch cảm thấy do tiểu loli ham chơi, bắt mệnh người ta ra chơi đùa khiến cô ấy cảm thấy bản thân rất cao thượng.
Sau đó, Châu Trạch hiểu, quỷ sai không thể tùy tiện giết người.
Đương nhiên người như tiểu loli ngoài tùy hứng, rất ưa thích không giảng đạo lý, thích bẫy người, thích tính toán, có lòng dạ cố chấp bảo thủ ra.
Cô ấy cũng có thể tính là một người biết giữ quy củ, giữ quy tắc.
- Chuyện kia à, tôi còn tưởng rằng anh đã quên rồi đấy.
- Vẫn nhớ kỹ.
- Tôi phát hiện tài xế kia đã đột tử vì một căn bệnh nào đó, nhưng do quán tính cuộc sống còn thao túng ông ta tiếp tục làm chuyện mình đang làm, có thể tính là một loại quán tính.
- Lão đạo đã nói với tôi rồi, khi anh ở trong ảo cảnh của sách Âm Dương, không phải đã từng nhìn thấy kẻ chết từ lâu, trên người cũng đã xuất hiện đầy thi ban vẫn lặng lẽ cắp sách đến trường, sau đó quay về ký túc xá rửa mặt sao? Hai tình huống này cũng hơi giống nhau.
Tiểu loli có chút tức giận nói:
- Bởi vì ông ta không ý thức được mình đã chết, còn đang lái xe, bà đây lo lắng bỗng nhiên ông ta xảy ra vấn đề gì đó, gây thành thảm kịch đại họa, cho nên lòng trắc ẩn nho nhỏ xuất hiện, lộ ra bổn tướng muốn hù dọa ông ta thanh tỉnh.
- Ai biết thằng này không sợ hãi.
- Trực tiếp nhấn ga vọt lên.
- Thiếu chút nữa đã hãm hại bà đây phải quay về địa ngục báo danh một lần nữa!
Nói xong.
Tiểu loli quay đầu hô lên với tài xế xe buýt:
- Bác tài, làm ơn lái xe cẩn thận một chút nha, tất cả mọi người đều cùng đơn vị, chậm một chút cũng không sao, không ai trách ông.
Bác tài không thân thiện mà đáp lại một tiếng:
- Ha, em gái, em tới từ phân xưởng nào vậy?
Anh ta chỉ tiếp tục an ổn lái xe của mình, vững vững vàng vàng, nên phanh xe thì phanh xe, thậm chí ngay cả mấy chuyện như vượt đèn đỏ cũng không làm, cực kỳ quy củ chờ sau đèn đỏ.
Ngay cả Châu Trạch cũng phải tò mò, nếu như xe âm này trực tiếp đi xuyên qua, liệu có thể đụng phải xe khác đang đi trên đường không?
Ngay sau đó.
Xe buýt ngừng lại ở đèn xanh đèn đỏ trước giao lộ.
Chờ đèn đỏ!
Khóe miệng ông chủ Châu lộ ra nụ cười mỉm, nói: - Tài xế lái xe quỷ này còn cẩn thận giữ quy củ hơn cả người sống.
Tiểu loli không cho là đúng, vừa dùng ngón út móc móc lỗ tai mình, vừa nói:
- Xe âm đều do tài xế kiếp trước bị tai nạn giao thông chết.
- Ah.
Chẳng trách.
Bởi vì chết do tai nạn xe.
Cho nên bọn họ càng hiểu rõ việc kính nể.
Châu Trạch lập tức nghĩ tới chiếc xe Benz phong tao đã chơi trò đua xe với mình lúc trước.
Kết quả cuối cùng, hắn ta bị bản thân mình đụng đầu, quay vài vòng trên không trung sau đó mới rơi trên mặt đất.
Lần trước, khi Châu Trạch ngồi trên chiếc xe giấy của người đàn ông đã chết… Nghiêm chỉnh mà nói, chiếc xe giấy kia có thể tính là xe trái pháp luật ở âm phủ, thuộc về kinh doanh không giấy phép.
Tuy nói cảnh sát giao thông cũng không quản được ông ta, nhưng cuối cùng vẫn phải tính là hành vi không tuân thủ quy củ.
Nhưng chiếc xe này có thể tính là xe buýt cõi âm, cho dù là hành khách hay vẫn là tài xế, đều hiện ra một loại tu dưỡng và tiêu chuẩn cực cao.
Châu Trạch cũng đã nhìn ra, trên xe này không có quỷ giả trang gì. Ngoại trừ tài xế có thể tính là ngoại lệ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, những hành khách cầm ô vàng khác trên xe, có thể phân biệt được phía dưới lớp trang điểm rất nặng trên mặt họ, lại vẻ trắng nhợt như bệnh bạch tạng.
Trên xe, hoàn mập yến gầy, tú ngoại tuệ trung, nam nữ đều có, đều là "chuyển phát nhanh" người sống đốt cho người đã chết.
Khẩu vị thật đúng là đặc biệt.
Châu Trạch không rõ ràng lắm, rốt cuộc bọn họ đốt đám đàn ông này xuống làm gì. Rõ ràng không phải hình thức gia đinh mà ăn mặc kiểu rất mốt, còn đeo kính mát, đây là con hiếu cháu hiền đưa tiễn xuống cho cha mình dùng hay cho mẹ mình dùng đây?
Thật đúng là kiểu săn sóc vô cùng độc đáo.
- Người có thể đốt đồ đưa xuống đều không phải người bình thường. - Tiểu loli thấy Châu Trạch thưởng thức chung quanh, giải thích nói.
- Ừm?
- Hoặc là người đã chết không bình thường, hoặc là người còn sống không bình thường.
- Chúng sinh bình đẳng, đây không chỉ là một câu nói nhảm ở nhân gian, chuyện giai cấp đặc quyền ăn thịt ở đâu cũng có, thậm chí ở địa ngục còn nghiêm trọng hơn.
- Nghe cô nói vậy, tôi thực sự muốn tới chỗ sâu trong địa ngục nhìn xem. - Châu Trạch nói.
Nói cho cùng.
Mỗi lần anh vào địa ngục, đều chỉ đưa mắt nhìn ngắm một chút trên đường hoàng tuyền, nhiều nhất là chào hỏi người phụ nữ không có mặt bên dưới đầm nước kia, thật sự chưa từng tới chỗ sâu trong địa ngục.
- Có đôi khi, ở bên ngoài cọ cọ là thoải mái nhất. Như vậy, chí ít anh còn có huyễn tưởng, còn có tình cảm mãnh liệt và xung động.
Tiểu loli duỗi lưng.
- Nếu như đi vào, anh sẽ sợ run lên, đần độn vô vị.
Châu Trạch cau mày.
Vì sao lời giải thích này lại nghe đen thế nhỉ?
Tiểu loli cười cười, tiếp tục nói: - Quan trọng nhất là, loại quỷ sai cấp thấp như chúng ta có thể tính là nhân viên công vụ cấp thấp nhất, nếu đặt trong hiện thực, phàm là nhân viên công vụ tầng thấp nhất này cũng là tầng khổ nhất. Nếu số mệnh của anh còn không tốt, sẽ giống với một đám hộ gia đình trong vùng núi sâu, khỉ ho cò gáy, cùng nhau thoát khỏi nghèo khó.
- Mà nhân viên công vụ cấp cơ sở ở địa ngục như chúng ta, cho dù chúng ta có tự giết lẫn nhau, chỉ cần không gây chuyện tới mức thái quá, âm ty đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, hoàn toàn mặc kệ.
- Không sợ anh chê cười, đừng nói anh, tôi cũng giống vậy. Phần lớn nơi ở địa ngục tôi còn chưa đi qua, bởi vì có một số chỗ, nếu như anh tới đó, bọn họ sẽ mặc kệ anh có phải người một nhà hay không, có phải quỷ sai hay không, trực tiếp qua loa sảng khoái kéo anh đi xử lý giống hệt như xử lý đám quỷ hồn du đãng chung quanh, đó là chuyện rất bình thường.
- Đúng là câu chuyện chua xót.
Đột nhiên ông chủ Châu cảm thấy hình như làm nhân viên công vụ cũng không tốt đẹp như mình tưởng tượng, vẫn nên ở hiệu sách, mỗi sáng sớm phơi nắng uống cà phê, đó mới là cuộc sống thoải mái nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận