Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1724: Gâu gâu! (1)

Cho nên mới nói, người trước trồng cây người sau hái quả.
Nhưng trong trường hợp người đi trước này quá lười và tòa Vương tọa bạch cốt lớn như vậy, xương cốt ở bên trong, rốt cuộc có bao nhiêu cái, ai cũng không thể đếm hết được, về phần nếu nói lựa chọn những thứ nhìn qua giống như chiếc sừng, chuyện này thật đúng là không cách nào làm được.
Bởi vì ở bên trong đó, những thứ giống như chiếc sừng thật sự rất nhiều, dù sao thì thời đại đó, nếu trên đầu bạn không có chiếc sừng thì làm một hung thú cũng ngại đi ra ngoài chào hỏi với người khác đi.
Hơn nữa, dường như Doanh câu cũng thực sự đặc biệt yêu thích với những hung thú trên đầu có sừng dài đi, bốn phía của mỗi một tầng của Vương tọa, đều có đầu nhọn nhô ra, cảm giác có chút giống như là dùng sừng làm nền tảng vậy.
Hơn nữa, có thể là vì theo đuổi thẩm mỹ nào nào đó hoặc là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hẳn là Doanh câu còn đặc biệt từng sửa chữa tòa Vương tọa này, mài giũa các góc cạnh một chút hoặc là làm nhẵn một chút gì đó.
Chỉ cần Doanh câu muốn làm, trên cõi đời này cũng không bao nhiêu thợ thủ công lành nghề có thể sánh bằng anh ấy trên phương diện kỹ thuật, bởi vì anh ấy hoàn toàn có thể dùng một phương thức đến cả Newton cũng khó lòng hiểu được mà tiến hàng đủ loại thay đổi đa dạng lên trên bề ngoài và trạng thái của xương cốt.
Châu Trạch đặt một tay ở trên Vương tọa bạch cốt.
Trong một khoảnh khắc.
Có chút mê mang.
Lão Trương cũng ngẩng đầu, nhìn tòa Vương tọa này, cũng có chút ngẩn ra.
Nếu như chẳng qua chỉ là một đề bài số học, thì cũng chỉ vậy mà thôi, mọi người cùng nhau bình tĩnh lại, bất luận có khó đến đâu, thì ít nhất cũng có một câu trả lời chính xác duy nhất.
Nhưng tình huống trước mắt đây, là một đề bài xác suất, tính ra xác suất còn chưa được, bạn còn phải thử nghiệm từng bước từng bước một.
Chuyện này cần thử đến tận năm nào tháng nào chứ?
Châu Trạch bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía Giải Trãi ở bên kia - đã sắp thoát ra khỏi trói buộc, vẫy vẫy tay với nó.
Nói:
- Người anh em à, anh dùng lỗ mũi của anh ngửi thử một phen đi, có thể ngửi ra được chiếc nào là sừng của anh không? Đừng khách sáo, ngửi ra được là cái nào, thì lập tức tặng cho anh, nếu như anh thích, lấy thêm mấy khúc xương làm vật kỷ niệm để cất giữ cũng không thành vấn đề.
Đáp lại là tiếng Giải Trãi tiếp tục gào thét.
Đoán chừng là không được rồi.
Chuyện này thì.
Rất đau đầu.
...
Lão đạo nhìn Giải Trãi cùng Doanh câu – người vẫn đang tạm dừng một hồi, rồi lại nhìn sang Bồ tát một lúc.
Ông ta chú ý tới động tác đặt tay ở trên mặt nạ của Bồ tát, một màn này, khiến cho khóe mắt ông ta giật lên một cái.
Nếu không phải là hoàn cảnh cùng điều kiện không thích hợp, lão đạo thật sự rất muốn xông lên tự mình khuyên nhủ Bồ tát nhất định phải khống chế được bản thân, xúc động là ma quỷ.
Tất cả mọi người đều đã từng là người chơi cùng một cấp bậc, giữa hai bên đương nhiên cũng biết rõ đại chiêu của nhau.
Đương nhiên lão đạo biết được, nếu như Bồ tát tháo mặt nạ xuống, chuyện đó có ý nghĩa như thế nào.
Đầu tiên.
Có nghĩa là Bồ tát sẽ chết.
Ngàn năm trước, vào lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, lão đạo đã từng hỏi qua Bồ tát, vì sao phải mang một chiếc mặt nạ?
Câu trả lời của Bồ tát là: Chưa tìm được Phật thực sự, không có mặt mũi nào mà gặp mọi người.
Nói ngược lại, chính là một khi tháo mặt nạ xuống, thì có nghĩa là đã tìm được Phật thực sự rồi.
Chẳng qua là, trước khi chuyện được hoàn thành một cách tự nhiên, cưỡng ép hoàn thành, thường sẽ mang đến tác dụng phụ đáng sợ nhất.
Phật thực sự, vẫn còn chưa tìm được, chuyện có thể làm được, chính là sau khi tháo mặt nạ xuống, bản thân hóa thành Phật thực sự, sau đó, giống như là pháo hoa, rực rỡ trong nháy mắt, sau đó tiêu tán.
Trước mắt đã đến nước này rồi, thì thật sự có chút dáng vẻ không chết không thôi rồi.
Tất cả mọi người giống như một con bạc đã cược hết tất cả vậy, ai cũng không chịu thua, hoặc có thể nói là, một con bạc đã không còn tính người nữa, nếu thật sự đến lúc sắp thua đến mức táng gia bại sản.
Bạn sẽ nhận thua sao, hay là vẫn sẽ lựa chọn kéo theo đối thủ trên bàn cùng nhau chơi tới cùng?
Ở trên đời này, không có ai có thể thực sự tính toán không sót chỗ nào, dù sao, kẻ có tư cách lên chiếu bạc tung tiền đặt cược, không phải đều là người một nhà.
Lão đạo vốn chỉ muốn, Giải Trãi xuất hiện, diệt Bồ tát, mặc kệ ông có mặt nạ hay không có mặt nạ, mặc kệ ông có hậu chiêu hay không có hậu chiêu, chính mình chỉ cần một chiêu đóng cửa thả chó, vậy là đủ rồi.
Ai biết được.
Thế nhưng bây giờ lại rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy.
Bên trong ấy, Giải Trãi còn đang đối đầu với Doanh câu, có trời mới biết bọn họ đang làm thứ gì ở bên trong thế giới ý thức tinh thần.
Còn ở bên ngoài, Bồ tát vẫn nhìn chằm chằm như trước, quá đáng hơn, thậm chí còn đã chuẩn bị sẵn sàng dùng mạng đổi mạng rồi.
Lão đạo đột nhiên cảm thấy cuộc sống này quá khó khăn rồi.
Nhớ lại từ ngàn năm trước ông ta đã bắt đầu tìm cách bố trí cho đến hiện tại.
Vốn tưởng rằng có thể thuận buồm xuôi gió, ai biết được, đến cuối cùng, vẫn phải dựa vào đánh cược.
Giống như Bồ tát, lão đạo cũng không thích đánh cược.
Làm vua cũng thua thằng liều, nếu như chết một lần, mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán, kiểu như lời nói hùng hồn như thế này, nghe qua thì rất sảng khoái, nhưng đều là những lời mà người ở tầng dưới cùng thích kêu gào đi.
Nhưng vương hầu quý tộc thực sự, có ai sẽ kêu gào loại lời thoại này?
Về phần, đến hiện tại Bồ tát vẫn không tháo mặt nạ là vì điều gì?
Rất đơn giản, ông ta đang đợi, đợi cho “cuộc đàm phán” kia tan vỡ, nếu như Giải Trãi có thể ra tay giải quyết hết toàn bộ mục tiêu của ông ta, thì ông ta cũng có thể thuận thế lật ngược thế cờ.
Lão đạo dứt khoát ngồi xuống, khoanh chân lại.
Nhìn Bồ tát, còn lộ ra nụ cười chất phác.
Đồng thời, lão đạo đưa tay chỉ Giải Trãi cùng Doanh câu ở bên cạnh, hô:
- Xem?
Một lát sau.
Bồ tát bình tĩnh đáp lại:
- Xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận