Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 486: Tử vong là một loại giải thoát

Khi bị đẩy ra khỏi cửa sổ.
Trên mặt Chu Thắng Nam còn hiện lên vẻ không giải thích được nồng đậm.
Lúc trước, khi tiểu loli muốn ra tay ngăn cản cô bé, cô bé đã từng không giải thích được như vậy, nhưng rất nhanh cô bé đã khôi phục bình thường.
Lúc trước, chú bác sĩ đã từng cứu chữa cho mình lộ ra sát ý đối với chính mình, cô bé cũng từng không giải thích được, nhưng rất nhanh cô bé đã khôi phục bình thường.
Dường như cô bé đã quen chuyện không thể giải thích được này.
Cũng quen cách phải làm thế nào mới khắc phục được loại tâm tình này.
Trong một khoảng thời gian rất, lâu cuộc sống của cô bé chỉ là một cái giếng, cô bé vẫn cư ngụ trong đáy giếng này.
Cô bé nỗ lực dùng tư duy cô bé lấy được từ đáy giếng để đối đãi với thế giới bên ngoài, đương nhiên sẽ khiến bản thân gặp phải rất nhiều chuyện không giải thích được.
Cô bé không thử buông tha miệng giếng kia.
Mà cô bé muốn bỏ thế giới bên ngoài vào trong giếng bản thân mình quen thuộc.
Cô bé chỉ là một bé gái, không hiểu được đạo lý lớn phải tùy theo hoàn cảnh.
Nhìn như chết lặng, nhưng ngược lại của chết lặng là một loại bướng bỉnh khắc sâu.
Nhưng trong nháy mắt khi hai song bào thai bé gái đẩy mình ra cửa sổ.
Trong lòng cô bé, miệng giếng kia.
"Oanh" một tiếng.
Sụp đổ!
Vì sao?
Không phải chúng ta là chị em sao?
Vì sao?
Các người lại muốn đối xử với tôi như vậy?
Gió.
Không ngừng gào thét bên tai mình.
Phía trên, trong phạm vi nhìn, cửa sổ đang càng ngày càng xa mình.
Cảm giác không trọng tâm khi rơi xuống khiến đáy lòng người ta hoảng hốt.
Cô bé theo bản năng nghiêng đầu.
Muốn nhìn xuống phía dưới một chút.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
- Rầm!
... ... ...
- Rầm!
Xa xa, ông chủ Châu đang nhìn chăm chú tới nơi này, đồng thời bị hơn tám mươi lệ quỷ nhìn chằm chằm.
Nhìn thấy bóng người màu vàng vừa rơi khỏi cửa sổ tòa nhà giáo viên.
Rất dứt khoát.
Rất lưu loát.
Không có chút dài dòng dây dưa nào.
Rơi từ phía trên xuống.
Sau đó nện xuống đất.
Phát ra một tiếng vang nhỏ.
Châu Trạch biết người rơi xuống là ai.
Vóc người cùng với quần áo trên người đã nói rõ thân phận của người rơi xuống.
Hơi may mắn.
Bản thân mình cách cô bé khá xa, lại bị lệ quỷ ngăn cách, không thể tới gần tòa nhà ấy.
Đồng thời.
Chu Thắng Nam cũng rơi ra khỏi cửa sổ quá nhanh, không có gợn sóng lăn tăn gì.
Cũng bởi vậy.
Không cho Châu Trạch có bất kỳ cơ hội tự hỏi và củ kết nào.
Thí dụ như nếu hai tay Chu Thắng Nam cầm lấy lan can cửa sổ, lung lay sắp đổ, không ngừng hô cứu mạng.
Mình nên cứu hay không cứu đây?
Có lẽ xác suất không cứu lớn hơn.
Nhưng chắc chắn trong lòng mình sẽ có vướng mắc.
Như bây giờ.
Trở thành sự thật.
Rất tốt.
Cô bé nhảy thoải mái, trong lòng mình không vướng tội lỗi.
Chỉ có điều, trong lòng ông chủ Châu cũng có chút nghi ngờ.
Mẹ nó đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng bản thân mình đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thậm chí còn không dám gào thét xưng khẩu hiệu liều mạng với lệ quỷ, kiên quyết cứu người vô tội.
Trong khoảng thời gian mình bối rối tiêu cực lười biếng như thế.
Đầu lĩnh đám lệ quỷ.
Cứ tự mình té xuống như vậy?
Xem ra.
Người lười biếng.
Quả nhiên bình thường vận khí sẽ không quá kém.
Đầu hành lang, đám bé gái lệ quỷ xếp thành một hàng nhìn nhau.
Vào lúc này, thân hình của các cô bé bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Các cô bé vốn chỉ là oán niệm, thậm chí còn không phải linh hồn, có Chu Thắng Nam ở đây, các cô bé được gia trì, có thể hóa thành "lệ quỷ". Nhưng một khi Chu Thắng Nam xảy ra vấn đề, các cô bé cũng liền tan theo gió.
Nếu phụ cận bệnh viện huyện kia thực sự có nhiều quỷ như vậy.
Ông chủ Châu phải vui vẻ tới mức cười ra cơ bụng sáu múi.
Đây là công trạng lớn tới cỡ nào không biết.
Đoán chừng sau khi bản thân mình thu bọn họ, mình có thể trực tiếp trở thành bộ đầu!
Nào có thể giữ lại các cô bé cho tới hôm nay?
... ...
Trong phòng.
Hơn mười lệ quỷ bắt đầu tiêu tán.
Hai bé gái song bào thai đi tới bên người cha mẹ mình, thân thể của các cô bé cũng đang từ từ tiêu tán.
Cha mẹ vẫn còn ngủ say, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tỉnh lại được, dù sao thì trong phòng bọn họ cũng có hơn mười đầu lệ quỷ, trừ phi là tồn tại có dương khí mạnh như lão đạo.
Nếu không, người bình thường khó có thể tỉnh lại được.
Song bào thai bé gái lặng lẽ lên giường.
Một ôm mẹ.
Một ôm cha.
Thân thể hai bé gái đang không ngừng tiêu tán.
Nhưng các cô bé lại cảm nhận được sự tươi đẹp và ấm áp các bé gái vẫn luôn khát vọng.
Cho dù.
Đây chỉ là sự ôn tồn trong chốc lát.
Đợi khi tất cả lệ quỷ trong phòng đều tiêu tán rồi.
Người phụ nữ tỉnh lại trước.
Người phụ nữ bắt đầu chảy nước mắt.
Người đàn ông cũng tỉnh lại ngay sau đó, chỉ cảm thấy bản thân mình có chút miệng đắng lưỡi khô, như gió điều hòa làm cảm vậy.
- Mẹ đứa bé, bà khóc cái gì?
- Tôi mơ thấy bọn nhỏ, mơ thấy bọn nhỏ trở lại rồi.
- Ai.
Người đàn ông thở dài.
Loại mộng này, vợ anh ta đã mơ rất nhiều lần.
Bởi vì thân thể, sau khi hoài thai, bác sĩ kiến nghị bọn họ không nên sinh con, chờ sau khi con lớn thêm vài tháng nữa, không chỉ người mẹ gặp nguy hiểm tính mạng, ngay cả đứa bé cũng giống vậy.
Vợ khóc lớn, náo lớn, kiên quyết không chịu xoá sạch đứa bé.
Vẫn là anh ta cắn răng, kiên định quyết định xoá sạch đứa bé.
Thân là chồng, lại là cha của hai đứa bé trong bụng vợ, có thể đoán được lúc anh ta làm ra quyết định này đã gian nan và thống khổ tới cỡ nào.
Sau đó, vợ của anh ta cũng hiểu cho anh ta, cũng không vì chuyện này mà oán trách chồng.
Hai người trang trí một phòng ngủ trong nhà thành phòng trẻ sơ sinh, làm như bọn nhỏ còn đang ở bên cạnh, vẫn luôn bên cạnh mình.
Về phần tất cả những chuyện đã phát sinh trong lúc bọn họ ngủ say.
Bọn họ không thể nào phát giác và biết được.
... ...
Tất cả lệ quỷ trước mắt đều biến mất hết, Châu Trạch đi tới vị trí Chu Thắng Nam té lầu.
Cô bé nằm trên mặt đất.
Mặt hướng lên trên.
Tóc lả tả vươn ra khắp nơi.
Khi Châu Trạch đến gần thì.
Nhìn thấy dưới đất có một bãi đỏ sẫm bắt đầu từ từ tràn ra.
Cô bé há to miệng.
Cố gắng muốn nói điều gì đó.
Nhưng giọng nói ra không quá rõ rệt.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống.
Ngăn chặn thói quen bản năng khi thấy người bị thương thì tiến lên kiểm tra tình huống, xem có thể cứu được không.
Bởi vì Châu Trạch rõ ràng, nếu Chu Thắng Nam chết rồi, đây mới là chuyện tốt đối với đại đa số người trong thành phố này.
Cũng kể cả người trong phòng sách, vì không có cô bé, mọi người cũng ít đi một phiền phức.
Cứu người, có thể.
Nhưng cứu một phiền phức trở về, Châu Trạch không muốn.
Cho tới bây giờ anh vẫn luôn không phải người quá tốt, lòng dạ quá từ bi, trước đây không phải, hiện tại càng không phải.
- Vì... ... vì sao... ... vì sao các cô bé... ... các cô bé lại... ... phản bội... ... cháu... ...
Chu Thắng Nam nhìn Châu Trạch.
Giếng của cô bé đã sụp.
Cô bé muốn nhận được đáp án từ phía Châu Trạch.
- Thứ các cô bé mong muốn là đáp án, nhưng thứ cháu muốn lại là trả thù.
Khóe miệng Chu Thắng Nam giật giật, thân thể cô bé hướng lên phía trước, sau khi run hai cái lại suy sụp ngã xuống.
- Cháu... ... cháu không tin... ... cháu không tin... ...
Tuy rằng không làm kiểm tra cụ thể, nhưng Châu Trạch rõ ràng, Chu Thắng Nam đã hấp hối sắp chết.
Châu Trạch dứt khoát ngồi xuống bên người cô bé.
Châm một điếu thuốc.
Coi như là ở cùng cô bé trên đoạn đường cuối cùng.
Một nữ sinh đáng yêu.
Một nữ sinh đáng thương cảm.
Cho dù cô bé từng có ý niệm trắng trợn giết chóc trả thù trong đầu và cũng đã từng hành động.
Nhưng rốt cục cô bé vẫn chưa kịp thực sự phạm phải tội ác với người vô tội.
Về phần cha mẹ và bà nội của cô bé lại bị Châu Trạch tự động không để ý đến, mấy cái đồ chơi này chết sớm sạch sẽ sớm.
Cũng bởi vậy, Châu Trạch mới nguyện ý ngồi bên cạnh cô bé vào lúc này, cho cô bé một chút an tĩnh cuối cùng.
- Xuống địa ngục, đi qua đường hoàng tuyền, nếu còn cơ hội, có kiếp sau... - Châu Trạch mím môi, trong lổ mũi phun ra một đám khói trắng: - Chờ khi cháu lại đầu thai lần nữa, sẽ gặp được có gia đình yêu thương cháu.
Hiện tại, người trọng nam khinh nữ đang càng ngày càng ít đi.
Vẫn phải tin tưởng, thế giới này sẽ càng lúc càng trở nên tốt đẹp hơn.
Châu Trạch không thế nào rót canh gà, mà anh vẫn cảm thấy canh gà không có ích lợi gì.
Nhưng hiện tại anh phát hiện, canh gà có một điểm rất hữu dụng.
Đó chính là trong lúc bạn không có lời gì để diễn tả, phương hướng cũng bị mất, sẽ không khiến tràng diện quá mức lúng túng.
Cúi đầu, liếc nhìn Chu Thắng Nam dường như còn đang nghiêm túc nghe chính mình nói chuyện.
- Hy vọng vào kiếp sau đi.
Chu Thắng Nam nghe được câu này.
Nở nụ cười.
Nụ cười của cô bé vẫn vui tươi như vậy.
Cô gái tuổi này đúng là tuổi ngọt ngào nhất, nhưng cô bé lại phải trải qua quá nhiều khổ nạn vốn không thuộc về cô bé.
Rơi vào kết cục này.
Khi sinh mạng chỉ có thể đếm ngược, khi tất cả chỉ còn sự thổn thức.
Điện thoại của Châu Trạch vang lên.
Hẳn là sau khi đám lệ quỷ biến mất, tín hiệu điện thoại di động cũng khôi phục.
Người gọi điện là Bạch Oanh Oanh.
- Alo.
- Alo, ông chủ, người ta lập tức tới ngay.
- Trên đường chậm một chút, khi băng qua đường phải cẩn thận nhìn đường, tránh xe cộ.
- Ừm?
Bạch Oanh Oanh có chút không giải thích được.
Nhưng lúc này, ông chủ còn chú ý dặn dò mình khiến trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp.
Oanh Oanh liền nói ngay:
- Ông chủ, không có chuyện gì đâu, người ta không sợ xe đụng.
- Tôi lo lắng cho người lái xe.
- ... ... - Oanh Oanh.
Cúp điện thoại, điện thoại lại vang lên, lần này là luật sư An.
- Alo, ông chủ.
- Làm sao vậy?
- Chuyện chỗ anh thế nào rồi? Tôi cảm ứng được oán niệm đã tiêu tán.
- Chỗ anh thì sao? Chuyện chỗ tôi đã được giải quyết.
Châu Trạch vừa liếc nhìn Chu Thắng Nam, phát hiện vết máu dưới người cô bé càng ngày càng nhiều, mắt cô bé cũng đã nhắm lại.
- Không thấy hai chiếc bóng kia đâu nữa, bỗng nhiên không thấy tăm hơi, hai cái bóng kia có chút vấn đề, ông chủ, không giống Chu Thắng Nam kia, bọn họ càng giống khôi lỗi hơn, tuần kiểm đã chết đi biến thành khôi lỗi.
- Tuần kiểm? Lại còn đã chết?
- Ngày mai tôi lại tìm biện pháp liên lạc với người quen ở địa ngục hỏi thăm cụ thể hơn, tôi có chút ấn tượng với hai người này, nhưng dường như bọn họ đã sớm vẫn lạc.
Lúc này.
Châu Trạch nhìn thấy vị trí trán Chu Thắng Nam.
Có một vong hồn bay ra.
Cô bé có chút bàng hoàng rời khỏi thân thể của chính mình, nhìn Châu Trạch trước mặt mình.
Đã.
Đã chết sao...
- Được rồi, anh đi hỏi một chút đi, kêu lão Trương nghĩ biện pháp lấy bức họa kia trở về, chúng ta nghiên cứu thêm một chút.
Một tay cầm điện thoại di động.
Tay kia dò xét tới.
- Hiện tại chú đưa cháu đi xuống đi.
Ngón tay Châu Trạch vẽ hình ngay trước mắt.
Cửa Địa Ngục đã được mở ra.
Vong hồn Chu Thắng Nam nhìn nhìn Cửa Địa Ngục trước mặt, lại nhìn Châu Trạch một chút.
Không biết có phải ảo giác hay không.
Dường như chết rồi lại càng giống như một loại giải thoát.
Chí ít lúc này Chu Thắng Nam thoạt nhìn, so với trước kia có vẻ sáng sủa hơn một chút.
- Chú, sau khi cháu xuống phía dưới rồi, có được nhìn thấy cha mẹ cháu nữa không?
Châu Trạch không trả lời.
- Chú, sau khi cháu xuống phía dưới, có thể tìm lại được đám đồng bọn chị em của cháu không? Hẳn mấy chị em sẽ tha thứ cho cháu nhỉ? Còn sẽ đồng ý chơi đùa với cháu nữa chứ?
Châu Trạch do dự một chút.
Nhưng vẫn gật đầu.
Nói:
- Sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận