Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 730: Tấn chức, bộ đầu! (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TTTV
-------------------
Từ trong rừng đến.
Từ vách đá đến.
Từ đáy nước đến.
Nhưng vào lúc này.
Trong tầng mây phía trên.
Đột nhiên sinh ra một tiếng gầm rú áp lực!
Giống như một chùy lớn trống vang.
Sắc mặt Oanh Oanh run lên, mang theo sợ hãi cực kỳ rõ ràng.
Người bình thường khi gặp thời tiết sét đánh, khả năng không biết là cái gì, nhưng đối với một vài tồn tại thiên đạo không tha, thời tiết dông tố chính là một lần quỷ môn quan!
Châu Trạch cũng ngẩng đầu.
Im lặng nhìn không trung.
Hé miệng.
Lộ ra răng nanh.
- A!
Đây là khiêu khích.
Giống như đang nói.
Đến đi.
Mày đánh chết tao đi.
Đến đi!
Có bản lĩnh mà đánh chết tao đi.
Đến đi!
Mấy vạn vong hồn tụ tập một chỗ, khí tràng này dẫn đến hiện tượng trời đất khác lạ, tự nhiên đưa tới trời cao chú ý.
Nhưng mà.
Theo Châu Trạch gầm lên giận dữ.
Mấy vạn quân hồn khắp chung quanh phía sau đều cùng nhau ngẩng đầu lên.
Giận dữ gầm hét lên với trời cao!
Nhà đang ở trước mắt.
Qua sông trở về nhà.
Ai dám ngăn cản, người đó chính là kẻ địch của mình!
Vô số hò hét, vô số gầm gừ, khiến một mảnh Nộ Giang này nhất thời gào khóc thảm thiết, âm phong tàn sát bừa bãi!
Châu Trạch là một điểm, nhưng mấy vạn quân hồn bên người lại tạo ra cho anh một con đường.
Tầng mây đen kia càng nồng đậm, trước uy áp đối với trời cao, không lùi mà tiến!
“Ong ong!!!!”
Trên trời cao giống như có sấm sét nổi lên.
Trời đất có quy tắc, không cho khinh nhờn, bằng không xúc tua của âm ty đã sớm hoàn toàn che đậy đến toàn bộ dương gian.
Mấy vạn quân hồn phía dưới được Châu Trạch kéo theo không nhường chút nào, cây kim so với cọng râu!
Thà bị sét đánh thành tro bụi.
Cũng không làm cô hồn dã quỷ nữa!
“Ong!”
“Ong!”
“Ong... ...”
Cùng lúc đó.
Mỗi một cột mốc biên giới trên đường biên giới gần đó vào lúc này đều đang cùng run lên, có một cột mốc biên giới ở bên cạnh trạm kiểm soát, còn dẫn tới lính biên phòng đóng quân ở đó vì vậy mà kinh ngạc.
Tượng và mộ bia của các liệt sĩ trên Tùng Sơn gần đó cũng cùng run rẩy lên.
Từng bóng người xuất hiện ở trên khe núi xa xa, trong đó có cả lão Tôn mới vừa chết kia.
Giống như, có một luồng khí quét qua không trung.
Sấm sét.
Chậm rãi tiêu tán.
Không khí đè nén.
Dường như cũng được giải quyết.
Oanh Oanh thở ra một hơi nhẹ nhõm, mới vừa rồi, cô thật sự cảm thấy một giây sau mình sẽ bị sét đánh chết.
Châu Trạch giơ hai tay lên.
Tiếp tục tiến tới trước.
Mãi cho đến khi.
Chân của anh.
Cuối cùng dẫm lên trên bờ.
Rồi sau đó.
Cả thân thể anh run lên.
Quỳ thẳng gối trên đất.
Chỗ tai mắt mũi miệng đều tràn ra máu tươi, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch dọa người.
Ngực phập phồng một trận.
Châu Trạch hé miệng:
- Về... về nhà!
“Phịch phịch!”
Thân thể Châu Trạch nghiêng tới trước.
Nặng nề té lăn quay trên đất.
- Ông chủ!
Oanh Oanh khẩn trương, cô cũng không muốn ông chủ vì làm chuyện tốt mà hy sinh bản thân, nhưng mà, trước khi chuẩn bị xông lên trước, cô lại dừng bước.
Chứng nhận quỷ sai của ông chủ đang lơ lửng lên.
Rồi lơ lửng trên thân thể của Châu Trạch đang nằm đó.
Không ngừng tản ra ánh sáng nhu hòa.
Quân hồn cùng đi theo Châu Trạch xếp thành đội ngũ chỉnh tề, từng người đi qua bên người Châu Trạch.
Hành quân lễ với Châu Trạch nằm trên mặt đất.
Là anh.
Dẫn bọn họ đi ra.
Kết thúc hơn bảy mươi năm lạnh lẽo cô lẻ cho bọn họ.
Tuy rằng “Một tấc núi sông một tấc máu, mười vạn thanh niên mười vạn quân”.
Nhưng mà cũng có: Chim bay về cố hương, cáo chết quay đầu về núi.
Theo càng ngày càng nhiều quân hồn đi qua bên người Châu Trạch.
Chứng nhận quỷ sai càng phát sinh biến hóa vi diệu.
Sau khi những quân hồn này đi qua bên người Châu Trạch xong.
Hoặc tốp năm tốp ba tìm đồng hương.
Hoặc tìm đồng đội của mình đội ngũ của mình.
Cũng có một mình đi lại.
Cười nói nhốn nháo.
Trên vách đá bên kia Nộ Giang.
Luật sư An dùng sức cắn móng tay mình, nhìn ra, anh thật khẩn trương.
- Sao vậy, không sang sông sao?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Không, mấy vạn quân hồn, nếu như bọn họ đều tự tản ra, cậu biết sẽ là hậu quả gì không?
Tương đương với mấy vạn lệ quỷ gào thét mà ra, cho dù bắt cũng bắt không hết được!
Không nói mấy vạn, chỉ dưới vài ngàn đi đều là đại họa tuyệt đối khó có thể chuộc lại được!
- Tôi nói, trước đó anh còn chuẩn bị nhiều như vậy, sao hiện giờ mới nghĩ tới chuyện này?
Hứa Thanh Lãng dừng lại một chút:
- Còn có, tôi cảm thấy không đến mức.
Bên này Nộ Giang chỗ Châu Trạch.
Mấy vạn quân hồn lần lượt qua sông.
Bọn họ dày đặc đứng bên bờ sông.
Thiên quân vạn mã, âm binh quá cảnh!
Bên người Châu Trạch có một bóng dáng ngồi chồm hổm xuống.
Chỉ tiếc Châu Trạch hôn mê, nếu không sẽ có thể nhìn ra được kia chính là vị “Đoàn trưởng” đã nhập vào người anh.
Đoàn trưởng nhìn thoáng qua tình huống của Châu Trạch, thấy anh không có lo lắng về tính mạng, nên đứng lên.
Kêu to:
- Về nhà!
Mấy vạn quân hồn cùng nhau hoan hô:
- Về nhà!
- Về nhà!
- Về nhà!
Trong tiếng reo hò này.
Mấy vạn quân hồn.
Tiêu tán tập thể.
Không một ai tiếp tục ở lại dương gian làm loạn!
Mấy vạn quân hồn đều “Cởi giáp”.
Không có một ai lưu lại trên dương gian, yên ổn tiêu tán đi, đi vào luân hồi.
Cảnh tượng vô cùng chói mắt.
Trách nhiệm của quỷ sai thật ra chính là phân tán các nơi trên dương gian, bắt các quỷ hồn vì đủ loại nguyên nhân không cách nào hoặc bản thân không muốn tiến vào địa ngục ném vào địa ngục.
Cũng bởi vậy, ở hiệu sách thường thấy nhiều quỷ hồn có oan tình có oan khuất có lưu luyến.
Nhìn nhiều đến ngán, nghe nhiều chai lỗ tai.
Nhưng trước mắt.
Bên bờ Nộ Giang.
Mấy vạn quân hồn tiêu tán tập thể, không lưu lại một hồn vào dương gian.
Khí thế lớn này, khí phách lớn này.
Thật sự khiến cho người ta rung động!
Hơn bảy mươi năm trước, Thần Châu rung chuyển, đã có không ít người quỳ xuống làm tay sai.
Đây cũng có ý nghĩa phải có người chủ động đứng lên.
Bọn họ ra biên giới, huyết chiến với giặc cướp, đã sớm vứt bỏ ý niệm nhà nhỏ.
Huống chi vượt qua một giáp mưa gió phiêu linh, cho dù còn có nhớ nhung, cũng biết rõ không còn dư thừa cái gì.
Về nhà.
Cũng không tiếc.
Qua đường biên giới lãnh thổ.
Chết trong khu vực quốc gia.
Hoàng Thiên Hậu Thổ.
Lòng cũng yên bình.
Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi, khóe mắt hơi ướt át, ở hiệu sách thường thấy mấy người keo kiệt lải nhải, thường thấy rất nhiều ví dụ vì ân oán cá nhân tình thù vì đàn ông đàn bà hoặc vì tài sản mà lưu lại rất nhiều oán khí.
Lúc này, một màn trước mắt để cho anh có cảm giác bị đảo điên.
- Được rồi, đều đi rồi, lo lắng của anh là dư thừa.
Luật sư An nghe vậy, cười cười, nói:
- Thật ra cũng đại khái đoán được có chuyện như vậy, năm đó bọn họ ra nước ngoài chiến đấu, mục đích chẳng phải vì bảo vệ bình yên nhân dân sao?
- Đã chết rồi, biến thành quỷ, sao lại nỡ làm ra chuyện độc hại dân chúng chứ?
- Mới vừa rồi anh không nói như vậy.
- Đây gọi là sữa nhiễm độc, cậu có hiểu không?
Luật sư An phủi ống quần, đứng thẳng người, duỗi thắt lưng, chỉ nghe phần eo của mình vang lên một trận “Rắc rắc”.
- Chậc chậc, mấy ngày này thật mệt mỏi, chờ tìm thị trấn gần nhất, đi đổ xăng toàn thân, tốt nhất mát xa cả vùng bẹn.
- Trước đi xuống xem thử, không phát hiện ông chủ còn đang nằm kia sao? Anh không lo lắng?
- Lo lắng? Không có chuyện gì, ông chủ không chết được đâu, cậu không nhìn thấy khí độ đi bộ hai ngày hai đêm vừa rồi của anh ấy sao, mẹ nó, người không biết còn tưởng rằng anh ấy đã giác ngộ hoàn toàn, lập tức muốn thành Phật rồi.
- Tôi không lo lắng cho anh ấy, tôi lo lắng cho anh.
- Lo lắng cho tôi?
Luật sư An hơi nghi ngờ nói:
- Tôi có gì cần phải lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận