Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1439: Anh ăn thử xem (3)

- Sao? Hình như là có một chút.
- Rất gần, rất gần.
Có ai mà lại vào đêm hôm khuya khoắt như thế này mà lại chạy tới nơi mộ hoang như thế này mà làm đồ ăn chứ?
Huống chi, nơi này cũng không có một bóng người nào nha.
Lúc này, lão Trương nằm ở trên đất, bắt đầu nhắm hai mắt mà ngửi, thói quen nghề nghiệp của lão cảnh sát hình sự, quả thật là đáng sợ.
Rất nhanh.
Lão Trương đã mở mắt ra.
Trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ đưa tay chỉ chỉ khu vực đã sớm lõm xuống ở trước mặt kia, nói:
- Ở phía dưới này!
- Đáng tin không?
Ông chủ Châu cũng rất không có hình tượng mà học theo lão Trương cùng nhau nằm xuống.
- Thịt bò sốt khoai tây!
Lão Trương trực tiếp phân biệt ra được tên món ăn!
Không hổ là người đến cọ cơm “thật là trùng hợp” mỗi ngày.
Hay đây là kỹ năng thiên phú mà Vượng Tài đã cho lão Trương?
Nữ quỷ nhìn thấy hai vị đại nhân đều nằm rạp xuống, cô ta cũng không tiện đứng, cũng nằm xuống, nhưng không dám nói một lời.
Lão Trương đưa tay ra, nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu một cái, tỏ ý có thể.
Lão Trương trực tiếp dùng tay đào xuống, bởi vì cách dòng sống rất gần, tính chất và cấu tạo đất đai ở nơi này rất xốp.
Tay không đào được một lát.
Lão Trương lại cẩn thận nhấc một khối đất ở bên dưới, để sang một bên.
Phía dưới.
Lúc này xuất hiện khu vực nhỏ ở chính giữa.
Rất nhỏ.
Cũng chỉ lớn khoảng chừng không gian của một chiếc máy tính để bàn thông thường đi.
Bên trong để hai cái chén.
Trong chén to chứa một phần thịt bò sốt khoai tây.
Trong chén nhỏ chính là cơm.
Bên cạnh còn có một đôi đũa.
Ông chủ Châu cầm đũa lên.
Gắp lấy một miếng thịt bò ở trong tô.
- Ông chủ, cẩn thận có độc. - Lão Trương rất chuyên nghiệp mà nhắc nhở.
Châu Trạch gật đầu một cái, cực kỳ tán thành.
Sau đó dùng đũa gắp lấy khối thịt bò này đưa trước mặt của lão Trương:
- Anh ăn thử xem.
- ... - Lão Trương.

Lão Trương có chút do dự nhìn Châu Trạch.
Dường như là đang cho ông chủ nhà mình một chút thời gian cân nhắc và đổi ý, cũng là đang cầu xin một cơ hội cho bản thân.
Thế nhưng nhìn thấy đôi đũa vẫn luôn đặt ở bên môi mình.
Lão Trương hơi hít một hơi.
Lại thực sự há miệng ra.
- Ba!
Ông chủ Châu ném của đôi đũa cùng với miếng thịt bò đang kẹp trong đôi đũa xuống đất.
Lắc đầu một cái.
Cười nói:
- Thật đúng là sẽ ăn nha.
Lão Trương thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiển nhiên, anh ấy cũng đã cực kỳ khẩn trương.
Có chút bất đắc dĩ, xem ra trong một năm qua, mặc dù lão Trương đã đi ra ngoài làm nhiệm vụ liên quan đến sự kiện lệ quỷ mấy lần, nhưng trên thực tế, trên một số phương diện cụ thể, sự tiến bộ của anh ấy vẫn chưa đủ.
Cũng có chút vui vẻ yên tâm, trong một năm anh hôn mê, những người còn lại trong tiệm sách cũng biết phải bảo vệ vị chính trị tuyệt đối này như thế nào.
Đương nhiên.
Châu Trạch cũng biết.
Nguyên nhân chủ yếu còn là bởi vì bản thân anh đã ra hiệu cho lão Trương ăn, cho nên lão Trương mới mở miệng.
- Những thứ này, không thể cho vào miệng, lúc trước, có lần lão Hứa bởi vì chịu kích thích quá độ, quỷ hồn người ta mời chúng tôi ăn cơm, một miếng tôi cũng không dám động vào, còn lại Hứa lại hóa bi thương thành cơn thèm ăn, ăn không ít.
Nếu lịch sử đen tối của bạn tốt mà không lấy ra bôi nhọ một phen, vậy làm người bạn tốt còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
- Há, vậy sao, ăn vào thì sao?
Lão Trương còn có vẻ hơi hiếu kỳ.
- Thoạt nhìn giống như là gà vịt thịt cá, trên thực tế đều là rắn, côn trùng, chuột, kiến, cái này còn tính là có lương tâm rồi, ngược lại, bây giờ cũng không ít quán ăn đồ nướng để nhắm rượu cũng bán rắn, côn trùng, chuột, kiến.
- Còn những thứ không quá có tâm kia, hoặc giả thật sự là nằm một chỗ nên không tìm được nguyên liệu gì, trực tiếp tìm đống phân làm thành một tô thịt đông pha cho anh, cũng không phải là không thể.
Vừa nói một lúc.
Châu Trạch không nhịn được mà bật cười.
Vậy mới vừa rồi, khi anh dùng đũa gắp thịt cho lão Trương.
Có phải sự thật là thế này không:
Đến đây, há miệng nào, cho anh ăn kẹo nào.
Những thứ này, thật ra thì cũng chỉ là chút nhạc đệm mà thôi, đôi đũa cùng với khối thịt bò nằm trên đất kia, Châu Trạch cũng không để ý tới nữa, mà lại tự mình cúi người xuống, hung hăng đạp xuống một cước về phía cái hố mà lão Trương mới vừa đào ra kia.
- Loảng xoảng…
Tiếng va chạm cực kì giòn vang vang lên, giống như là ở bên dưới đã có một tấm kim loại vừa mới bị đạp vỡ vậy, ngay lập tức, mặt đất chung quang anh cũng bị lõm xuống không ít.
Nữ quỷ ở bên cạnh cũng đã nhìn đến ngẩn người, trước đó, cô ta chỉ đến thăm bà nội, thuận tiện nhặt chút tiền mà thôi, nhưng thực sự không nghĩ tới nơi này lại có một cái động như vậy.
Châu Trạch đã có phòng bị trước, cho nên ổn định cơ thể, lão Trương thì đã trực tiếp đặt mông ngồi ở trên mặt đất rồi.
Lúc đứng dậy, hai tay chống đất, dừng một chút, lại móc ra một tấm bảng gỗ.
- Đây là linh vị sao?
Lão Trương vẫn còn có chút hiểu biết, thật ra thì chuyện này cũng không tính là cái gì, phần lớn người Trung Quốc đều biết đây là cái gì, chẳng qua chỉ là, hiện tại theo việc phương thức bái tế tương đối tân tiến phổ biến rộng rãi, trong cuộc sống hiện thực, ngoại trừ một số ít từ đường ở nông thôn, đã có rất ít cơ hội có thể nhìn thấy loại bài vị bằng gỗ như thế này rồi.
Châu Trạch nhận lấy bài vị từ trong tay của lão Trương.
Lão Trương vừa bò dậy vừa nói:
- Nhìn qua thì bài vị này còn rất mới, hẳn là mới làm không được bao lâu.
Châu Trạch không có ý kiến gì cười cười.
Lại đưa bài vị tới trước mũi của mình mà ngửi một cái.
Lúc này.
Một loại mùi vị mục nát bị phát hiện được.
- Sắp ba mươi năm rồi.
- Làm sao có thể, tôi vừa sờ qua, rất mới.
- Lão Trương à.
- Vâng?
- Tôi biết, anh là một cảnh sát hình sự rất ưu tú.
- Sao…
- Nhưng đây không phải là án hình sự, nguyệt hắc phong cao, lại vừa đúng ở trong khu vực mộ hoang, thịt bò sốt khoai tây còn nóng hổi mới nguyên, đều đã thấy những thứ này.
- Tại sao suy nghĩ của anh vẫn còn chưa bắt đầu thay đổi?
- Tôi hiểu rồi.
Lão Trương dùng sức gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận