Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1363: Củi khô (2)

- Cô nàng hồ ly này chạy nhanh như vậy, là muốn đi tìm người yêu cũ sao? Tôi nói chứ, đã không gặp lâu như vậy, hai người, không đúng, hai yêu chứ, còn không phải là sẽ trực tiếp củi khô bốc lửa sao?
Nếu kẻ tới là yêu, vậy thì chắc chắn là tới vì Bạch Hồ rồi.
Rừng già rất lớn, nhưng yêu quái ở trong cũng không phải là rất nhiều, nhất là gần trăm năm nay, đối với yêu mà nói, phải trải qua đoạn thời gian cực kì chật vật.
Trong cuộc sống tầm thường, bọn họ cũng không dám không có chuyện gì lại chạy đi hại người, ngẩng đầu ba thước có thần minh, tu hành không dễ, cũng không có ai muốn gọi sấm tới.
Nếu như Bạch Hồ đã đi ra ngoài, luật sư An cùng Hứa Thanh Lãng cũng không có hành động gì nữa, luật sư An lại lần nữa ngồi trở lại, lại càng có tinh thần hơn trước một chút.
Đại khái nửa giờ sau, Bạch Hồ trở lại.
Luật sư An vẫn luôn tin chắc là cô ta đi gặp tình nhân cũ, dù sao với phong tình của Bạch Hồ, đoán chừng lúc trước cũng là một đóa hoa trong rừng già đông bắc, chắc chắn từng lưu lại rất nhiều dây mơ rễ má.
Nhưng thực tế lại thường cực kì tàn khốc và máu tanh.
Trong miệng Bạch Hồ ngậm một cái đầu heo khổng lồ, răng nanh của con đầu heo rất dài rất khủng bố.
“Phốc” một tiếng.
Đầu heo rừng bị Bạch Hồ lắc lắc ở trước mặt luật sư An cùng với Hứa Thanh Lãng.
Ngược lại Bạch Hồ lại đi tới bình nước bên cạnh, dùng móng vuốt của mình đè lên trên bình nước, bắt đầu tẩy rửa sạch sẽ móng vuốt cùng với miệng của mình.
- Quả thật là củi khô bốc cháy. - Hứa Thanh Lãng nhìn luật sư An một chút, trêu chọc nói.
- Con heo rừng tinh này cũng được quá đi, nhân loại chúng tôi kết hợp còn chú trọng đến chuyện môn đăng hậu đối nữa đấy, con yêu quái này không thèm chú trọng đến chuyện này cũng coi như xong đi, ngay cả chuyện kích thước có tương xứng hay không mà cũng không thèm nghiên cứu? Đáng đời!
Luật sư An đứng dậy.
Nhìn thấy Bạch Hồ đang đi trở vào bên trong lều vải.
Lúc này gọi:
- Này, chỉ mang đầu trở về không đủ cho chúng ta ăn nha, thân thể ở đâu rồi? Tôi đi vác về.
Chỉ là một cái đầu heo, cũng quá ít rồi, ngược lại cũng có mang thêm một ít vật dụng, một con heo rừng cũng đủ mọi người ăn thật lâu rồi.
Bạch Hồ dừng bước lại.
Nghiêng đầu.
Nhìn về phía luật sư An.
Trong đêm tối, đôi mắt của Bạch Hồ hiện lên ánh sáng màu xanh là cây nhàn nhạt quái dị, đặc biệt dọa người.
Đầu lưỡi của Bạch Hồ lại liếm quanh ở bên môi mình một chút.
Rất đỏ rất đỏ.
Trong không khí.
Bỗng nhiên tràn ngập một mùi máu tanh cực kì nồng nặc.
- Cô ăn hết cả rồi, chỉ còn dư lại một chút thịt heo cho chúng tôi?
Bạch Hồ gật đầu một cái.
- Ầy, được, cám ơn nhé.
Bạch Hồ thấy luật sư An không còn gì muốn nói nữa, thì chui về trong lều của mình.
Luật sư An nhấc đầu heo rừng lên, chỉ chỉ vào nó, nói với Hứa Thanh Lãng:
- Lão Hứa, là ướp một chút hay trực tiếp thái mỏng đây? Bữa sáng mà ăn như vậy thì có quá dầu mỡ hay không?
- Buổi sáng lại thu dọn đi, tôi trước ướp một chút, sau đó trực tiếp thịt nướng, tôi mang theo tư nhiên, nếu bây giờ anh không ngủ được mà nói, có thể đi hái thêm ít rau củ nấm dại gì đó.
- Được.
Luật sư An không vội rời đi, mà là châm một điếu thuốc trước, nói:
- Anh nói xem, trước đây lúc ông chủ muốn làm thế giới động vật, đám đại tiên này một tên nối tiếp một tên chạy tới cầu tình, sao lúc này mới vừa vào trong rừng già, vừa gặp mặt đã trực tiếp chơi luôn rồi chứ?
- Hơn nữa.
- Đây thực sự là một con heo rừng nha.
- Chẳng lẽ đối với hồ ly mà nói, số đuôi càng nhiều thì có nghĩa là sức ăn càng lớn sao? Trong ngày thường cũng không thấy cô ta ăn bao nhiêu đồ ăn nha.
- Có thể là do hệ phái khác nhau đi, nếu anh có hứng thú thì ngày mai có thể hỏi cô ta một chút.
Luật sư An phun ra một vòng khói.
Cầm đầu heo trong tay lên nhìn lại một chút.
Ngay sau đó giống như là phát hiện ra gì đó.
Xé mõm heo ra.
- Ha ha ha ha, con heo rừng này lại còn có một cái răng vàng lớn, tôi nói này, thời đại nào rồi chứ, thật là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ nha*, bây giờ ngay cả đám yêu quái cũng hám của như vậy, không được không được nha.
(*thế phong nhật hạ: xã hội càng ngày càng tệ hại đi; nhân tâm bất cổ: cổ ở đây chỉ không khí của xã hội ngày xưa, câu này chỉ lòng người gian trá, không được đôn hậu tốt đẹp như ngày xưa. 2 câu này chỉ con người ngày nay càng ngày càng tệ hại, không được như ngày xưa)
Luật sư An vừa cảm khái vừa nhổ cái răng vàng này xuống.
Đặt ở trong lòng bàn tay ước lượng mấy lần.
Thật có phân lượng.
- Phụ cận đây, có lẽ là có mỏ vàng đi.
- Chúng ta đến là để tìm long mạch, không phải là đến tìm mỏ vàng.
Luật sư An nghe vậy, cất răng vàng vào trong túi tiền của mình, tức giận mà nói:
- Anh có tin hay không, nếu không phải tôi phát hiện sớm, sáng mai lúc đưa thịt nướng cho ông chủ, anh ấy ăn trúng cái răng vàng này, anh ấy nhất định sẽ để cho mấy người trong chúng ta đặc biệt rời đội đi tìm mỏ vàng cho anh ấy.
Hứa Thanh Lãng muốn nói gì đó phản bác một chút.
Nhưng lại cảm thấy luật sư An nói rất có đạo lý.
- Được rồi, tôi đi hái ít rau củ nấm dại về.
- Cẩn thận một chút, trong mấy câu chuyện ma thông thường, trước khi xảy ra chuyện thông thường đều có một vai quần chúng nào đó nửa đêm lại rời khỏi đội đó.
- Thúi lắm, với bản lĩnh của tôi, còn sẽ xảy ra chuyện sao?
- Những vai quần chúng kia, về cơ bản, cũng đều sẽ nói ra lời thoại giống như anh mới vừa nói vậy.
- … - Luật sư An.
...
Đêm khuya trong rừng già, ngược lại cũng không yên tĩnh được bao nhiêu, sự tĩnh lặng như tờ kia quả thật chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi.
Gió phương bắc, giống như giọng nói hung tợn thô cuồng của mấy hán tử phương bắc, luôn không ngừng quát tháo, giống như là một bàn tay lớn, xem mảnh rừng già này như một cây đàn mà không ngừng gảy tán loạn.
Không thể nói là theo quy luật nào, cũng không có khuông nhạc có thể tin được gì đó, nhưng chính là những thứ bừa bãi lộn xộn như vậy, qua thời gian dài, lại đều quen cả rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận