Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1449: Tiên nhân xoa đầu tôi (2)

Vị trí của Thông Thành nằm ở khu vực tam giác đồng bằng sông Dương Tử, so sánh với không khí oi bức ẩm ướt bên Quảng Châu thì không thể so sánh được, nhưng lúc này, bên trong căn phòng bệnh này, gần như có thể “dìm” chết người.
Trên vách tường ở trước mặt, xuất hiện một cái bóng đen có chút còng lưng.
Bóng đen đó, thoạt nhìn là một ông già.
Ông già chậm rãi đi từ một đầu của vách tường đến một đầu khác của vách tường.
Loại cảm giác này.
Giống như là đang xem kịch múa bóng vậy.
Bố cục của phòng bệnh thì vẫn như vậy, tính từ cửa vào, theo thứ tự là giường bệnh của hai người bạn đồng nghiệp của Khánh, sau đó là Khánh, ở bên trong cùng, dựa vào vách tường chính là Câu Tân.
Lúc này.
Cái bóng ông già kia đã đi tới bên trong cùng.
Khánh cứ như vậy mở to mắt nhìn hết tất cả những chuyện xảy ra.
Cô ta không lên tiếng.
Lộ ra vẻ rất tỉnh táo.
Cô ta nhìn thấy cái bóng ông già từ từ đi ra khỏi vách tường.
Cô ta nhìn thấy bóng dáng của ông già đen như mực kia đang từ từ đi về phía giường của Câu Tân.
Cô ta nhìn thấy xem ông già đó đứng lại ở vị trí đầu giường của Câu Tân.
Cô ta nhìn thấy ông già giơ tay lên.
Cô ta nhìn thấy bàn tay của ông già đã sờ về phía đầu của Câu Tân rồi.
- Bốp!
Ngay trong nháy mắt bàn tay của ông già sắp chạm được vào đầu của Câu Tân.
Trong không khí bỗng nhiên truyền tới tiếng động này một cách rõ ràng.
Bàn tay vừa mới chuẩn bị sờ tới của ông già, phảng phất như bỗng nhiên lại bị một phần sức lực hút lại.
Bàn tay.
Lại bị kéo lên.
Sau đó.
Ông già lại tiếp tục đưa tay sờ tới,
- Bốp!
Lại là tiếng động này.
Bàn tay của ông già lại bị kéo lên lần nữa.
Ông già tiếp tục đưa tay xuống,
- Bốp
Nâng lên.
Hạ xuống,
- Bốp!
Nâng lên.
Hạ xuống,
- Bốp!
Nâng lên...
...
Khánh có cảm giác giống như là bản thân đang xem một đoạn phim cũ tuần hoàn vô tận vậy.
...
- Hây yo trời ạ, hây yo trời ạ, cái ống nước này, tại sao lại còn chưa thông được nữa chứ!
Trong nhà vệ sinh bên trong tiệm sách.
Lão đạo thở hổn hển, hiển nhiên đã mệt đến sắp hỏng rồi.
Nhưng vẫn lập tức lặp lại động tác nhấc cây thông bồn cầu lên và nhấn xuống lần nữa!
- Bốp!

Chuyện quái dị, Khánh đã từng thấy nhiều, người quỷ dị, cô ta cũng đã từng giết không ít.
Chẳng qua là, ở dưới hoàn cảnh này, cô ta cũng không có hứng thú đi làm một con chó trông cửa trung thành tận tụy gì đó.
Cô ta lạnh lùng mà nhìn tất cả những chuyện này, tâm thái bình tĩnh.
Câu Tân đã từng nói, anh ta từng được tiên nhân sờ đầu qua.
Trong lúc nằm viện khô khan giống như ngồi tù thế này, trong nhiều đêm khuya, Câu Tân sẽ một mình lặng lẽ ngâm một bài thơ.
Là bài thơ «Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vỹ Thái Thú lương tể».
(*tên 1 bài thơ của Lý Bạch, trong bài thơ này ông viết: “Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát (nhị thập tuế) thụ trường sinh” có nghĩa là ‘Tiên nhân vỗ đầu tôi, kết tóc (năm 20 tuổi) thụ nhận phép trường sinh’)
Đương nhiên.
Anh ta chỉ đọc hai câu trước:
Thiên thượng bạch ngọc kinh, ngũ lâu thập nhị thành.
Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.
Khánh cho là, cũng may câu “tiên nhân phủ ngã đỉnh” kia xuất hiện ở ngay đoạn đầu tiên, nếu không lấy chỉ số thông minh của Câu Tân, thuộc lòng được một bài thơ dài như vậy, độ khó thật sự vẫn rất lớn.
Bây giờ.
Một ông già đen như mực.
Hình như là cố ý tới, muốn sờ đầu của anh ta.
Chẳng qua là từ nơi sâu xa, phảng phất như có một loại lực lượng vô hình này đó đang ngăn cản ông già ông này.
Đối với việc này, Khánh vẫn duy trì yên lặng như trước.
Bây giờ.
Ngược lại không phải là cô ta đang ngồi nhìn nhà hàng xóm cháy.
Mà đã trở thành xem thần tiên đánh nhau với người phàm rồi.
Ông già đó có phải tiên hay không, Khánh không biết được, ngược lại cô ta không cảm giác được dáng vẻ tiên khí như trong tưởng tượng đến từ trên người ông già đó.
Nhưng dường như ông ta lại mang theo một loại chấp niệm sâu đậm đối với việc sờ đầu Câu Tân, hoàn toàn là dáng vẻ nếu không đạt được mục đích sẽ không chịu từ bỏ.
Không ngừng bị mắc kẹt.
Giơ tay lên.
Buông xuống.
Lại giơ tay lên.
Lại buông xuống.
Cho dù có là cửa tiệm thần bí hơn đi nữa, hiện tại cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác rất ma quái.
Lại kèm theo loại động tác không ngừng lặp đi lặp lại như thế này, bóng đen ông già bắt đầu càng ngày càng nhạt, đến cuối cùng, sau một lần giơ tay lên cuối cùng, bóng dáng của ông già cũng bắt đầu tan vỡ.
Trong lúc mơ hồ.
Dường như Khánh đã nghe được ông già phát ra một tiếng động không cam lòng.
Sau đó.
Trong phòng bệnh lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Chân của Câu Tân vẫn được treo thật cao như trước, bây giờ vẫn còn đang hôn mê.
Khánh lặng lẽ cầm lấy điều khiển từ xa của TV, mở TV lên.
Trong ti vi.
Đang tiếp tục phát «Vượt ngục» .
...
- Ọc ọc ọc! ! !
Cuối cùng bồn cầu cũng thông được.
Lão đạo lui về phía sau mấy bước, sau dựa lưng vào bên trên vách tường lát gạch bên trong nhà vệ sinh.
Mệt nha.
Thật sự mệt đấy.
Hơn nữa còn ra một thân mồ hôi.
Lúc bình thường, nếu như bồn cầu có bị nghẹt, thông mấy lần, cũng đã được rồi, thế nhưng không biết tại sao, lần này lại bị nghẹt đến cứng hơn một chút.
Lão đạo lắc đầu một cái, đi tới cửa phòng vệ sinh, gọi:
- Hầu Tử, lấy một cái quần cộc tới.
Sau đó.
Lão đạo cởi quần áo.
Đi vào tắm gội.
...
Vị trí quầy bar ở lầu một, luật sư An cầm bộ bài tây trong tay, tự mình chơi.
Bên cạnh có đặt một chiếc máy quạt nhỏ, thổi một luồng gió nhè nhẹ về phía anh ta, trong đầu mùa hạ nóng bức như thế này, loại sức gió như thế này, có thể nói là vừa vặn.
Canh Thần không có ở trong tiệm sách, trên thực tế, vào hai tháng trước, Canh Thần đã rời khỏi tiệm sách rồi.
Anh ta nói muốn đi tìm một vài nguyên liệu mới để chế tạo một nhóm con rối mới, đối với chuyện này, luật sư An cũng rất tán thành.
Canh Thần ở lại tiệm sách, là một loại bổ sung thề thực lực cho tiệm sách.
Canh Thần không có ở tiệm sách, cũng có thể dễ dàng gánh nồi cho tiệm sách hơn.
Bạn rất khó có thể nói được rốt cuộc thì anh ta có ở đây hay không có ở đây mới mang lại lợi ích lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận