Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1559: Thành viên mới (1)

Trong một đêm này, ông chủ Châu có một loại cảm giác như bản thân lại quay trở lại đời trước lần nữa, phảng phất như thể bản thân anh lại biến thành một bác sĩ, trong lúc đối mặt với tai nạn mang tính tập thể, đang dành thời gian mà xử lý vết thương.
Trước tiên xử lý những vết thương nhẹ trước, Oanh Oanh bị kiệt sức cực kì nghiêm trọng, gần như là sắp hôn mê, lúc này cũng chỉ là đang gắng gượng mà thôi, nhưng mà cô ấy hiện tại, ngay cả sức lực đứng dậy pha một tách trà cho ông chủ nhà mình mà cũng không còn nữa rồi.
Loại điên cuồng khi bị giam cầm trước đó, thật ra chỉ là sự phản kháng dưới sự áp bức mà thôi, chờ đến sau khi Hạn Bạt rời đi, niềm tin chống đỡ cô ấy cũng tan đi, cả người, tự nhiên cũng tê liệt đến mềm nhũn ra.
Cũng không hỏi Doanh câu có đồng ý hay không.
Cũng không thèm quan tâm chuyện này có tác dụng hay không.
Châu Trạch trực tiếp dùng móng tay rạch một đường trên lòng bàn tay của mình, cầm một ly thủy tinh chứa đầy một ly máu của mình, đưa cho Oanh Oanh.
- Uống vào!
Đây là mệnh lệnh.
Bình thường Oanh Oanh cũng sẽ cùng ông chủ xem phim chiếu trên TV gì đó, cho nên biết rõ ông chủ ghét nhất loại tình tiết phim nào.
Không từ chối, không cự tuyệt, cũng không có do dự hay nói nhảm gì đó, Oanh Oanh ngoan ngoãn uống một ngụm.
Sắc mặt không hồng lên được, nhưng ít nhất môi đã trở nên đỏ.
Oanh Oanh liếm môi một cái.
Lại uống thêm một ngụm nho nhỏ.
Giống như là dự định từ từ thưởng thức.
Có lẽ, giữa cương thi, phương thức biểu đạt tình yêu, chính là kiểu khẩu vị nặng như vậy đi.
Ngược lại thì Châu Trạch cũng không thúc giục Oanh Oanh uống một hơi cạn sạch, bởi vì lúc nãy khi Oanh Oanh bưng ly máu của anh, cảm giác cực kì giống với anh khi lấy được một chai sữa bò Vượng Tử lúc còn ở viện mồ côi khi trước vậy.
Nhớ lại khi đó sữa bò Vượng Tử là hai đồng rưỡi một lon.
Đã là rất đắt rất đắt rồi.
Chậm rãi uống từng hớp từng hớp nhỏ, từ từ nhấm nháp, cũng không thể một hơi uống hết giống như soda hai hào một túi được.
Sau đó, Châu Trạch đi tới bên cạnh lão đạo.
Vết thương của lão đạo rất nghiêm trọng, bởi vì ông ta đã tuổi lớn, hơn nữa bộ thân thể này của ông ta trên cơ bản là muôn ngàn lỗ thủng rồi, theo lý thuyết, với tình huống thân thể của lão đạo, một khi xảy ra vấn đề gì, đều phải cần bác sĩ của mấy khoa cùng nhau tiến hàng chẩn đoán.
Nhưng sức sống của lão đạo vẫn rất ngoan cường, bởi vì Châu Trạch cảm giác được vào thời điểm chuẩn bị biến lão đạo thành cương thi, trên người lão đạo xảy ra biến hóa rất quỷ dị.
Thực sự giống như là được chúc phúc vậy.
Mạng cũng vững chắc mà treo ở đó.
Hơn nữa, tất cả đều đang rành mạch rõ ràng mà phát triển theo chiều hướng tốt.
Châu Trạch không biết được luồng sức mạnh thần bí đó đến từ đâu, nhưng loại hành vi trả tiền cho tất cả mọi hành động này của lão đạo, thật sự là kiểu mẫu điển hình cho làm việc tốt không để lại tên tuổi mà.
Có làm Trung Hoa rung động hay không thì khó mà nói được, nhưng ít ra là khiến cho Châu Trạch cảm động.
Cho nên, kiểm tra một hồi, sau khi xác nhận là lão đạo không tắt thở được, Châu Trạch mới đặt cho lão đạo nằm xuống.
Lão đạo mấp máy môi dưới một chút, ánh mắt có chút trống rỗng mà nhìn Oanh Oanh – người đang ngồi trên ghế sô pha uống máu từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Nhìn qua.
Có vẻ uống rất ngon lành nha.
Nhưng lão đạo rất biết điều, không dám nhắc tới.
Giống như là một đứa bé con biết rõ điều kiện trong nhà mình không được tốt, cho nên không dám có yêu cầu quá đáng gì với cha mẹ vậy.
Ngoan ngoãn.
Hiểu chuyện.
Tiểu Hầu Tử đã khôi phục lại kích thước khi trước, Châu Trạch không phải là bác sĩ thú y, nhưng kiểm tra đại khái một chút thì vẫn được, trong cơ thể tiểu Hầu Tử gãy đến mấy cái xương, yêu khí cũng đang thất thoát ra ngoài.
Loại tình huống này, khiến cho Châu Trạch có muốn bó bột cũng không thể bó bột được, hơn nữa, có lẽ cũng không cần đến loại sắp xếp rườm rà như vậy, Châu Trạch đứng ở ngay bên cạnh tiểu Hầu Tử, dùng sát khí của mình cẩn thận giúp tiểu Hầu Tử chải vuốt lại yêu khí bên trong cơ thể một phen.
Một mặt anh phải khống chế sát khí mình không đến mức xông thẳng tới bản thân tiểu Hầu Tử, đồng thời còn phải không chế tiết tấu của chính mình cho thật tốt, đợi sau khi dẫn dắt cho yêu khí của tiểu Hầu Tử tuần hoàn mà không mắc phải sự cản trở gì nữa, Châu Trạch mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, thật ra thì phải dựa vào năng lực khôi phục của bản thân tiểu Hầu Tử tự mình chữa trị rồi.
Ừm, uống nhiều nước, sau đó trộn với bùn, rồi đắp lên trên người của mình.
Ông chủ Châu còn nhớ cảm giác trước đó, khi đó, hết lần này tới lần khác anh tỉnh lại đều phát hiện toàn thân cao thấp cả người mình đều bị bùn đắp lên, cho dù trong lòng có chút không thích ứng được, nhưng đừng nói chứ, đúng thật là có hiệu quả kỳ diệu.
Tình trạng của Bạch Hồ vẫn còn tính là khá tốt, cũng là yêu khí tan rã, nhưng không nghiêm trọng như tiểu Hầu Tử, mấu chốt là lông tóc trên người cô ta đã bị nhổ hơn phân nửa, rất giống với thú cưng bị cạo sạch lông vào mùa hè.
Sau đó.
Châu Trạch đi tới bên cạnh Hứa Thanh Lãng.
Lúc này, lão Hứa vẫn ngồi ở trên cầu thang, che vết thương của mình, nhưng so với trước đó thì đã có thêm một cái đệm.
- Có ổn không?
Châu Trạch hỏi.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, nói:
- Sắp chết.
- Chết cũng tốt, sau khi chết đi xuống đó là có thể mang thêm chín tên đi lên để báo thù rồi.
Hứa Thanh Lãng hơi nghi hoặc một chút, hiển nhiên, cậu ta nghe không hiểu từ chuyên ngành này.
Châu Trạch ra hiệu cho Hứa Thanh Lãng dời tay đi, sau đó dùng móng tay của mình rút đi thi độc cùng với sát khí ở trên vị trí vết thương.
Bước này mới là quan trọng nhất, nếu không, cho dù có xử lý như thế nào đi chăng nữa, vết thương này vẫn sẽ không ngừng trở nên nghiêm trọng hơn.
Chờ sau khi xử lý xong, thì chính là bôi thuốc và băng bó, làm mọi việc xong xuôi, lúc này Hứa Thanh Lãng mới thở dài, thân thể dựa vào vách tường hơi trượt xuống.
- Uống nước.
Châu Trạch đưa một ly nước tới.
- Cám ơn, không giúp gì được, xin lỗi.
- Lời này, hẳn là để tôi nói mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận