Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1200: Sự phẫn nộ của Đế Thính! (1)

Nhưng mà.
Trên thực tế.
Có một số việc, một khi đã làm, nói không chừng, lập tức sẽ thực sự dính líu đến một vài thứ trong bóng tối.
Cũng tỷ như.
Hiện tại ——
...
- Vù vù... Vù vù... Vù vù...
Thiếu niên đang cầm một cây lau nhà dài gấp ba cơ thể mình, đang lau chùi nền đất màu đen ở dưới chân mình.
Cây bút phán quan đang đung đưa lắc lư ở bên thắt lưng, cái đai lưng màu tím kia, thì đang bị anh ta quấn quanh ở trên cổ tay màu tím của mình.
Anh ta là một phán quan.
Nhưng ở trong toàn bộ âm ti.
Lại là phán quan không có thể diện nhất.
Cho dù đã là phán quan mang đai tím, lúc đi ra ngoài, cũng đủ để cho đám tuần sứ kia khom người thỉnh an, cấp bậc phán quan, ở trong vòng tròn của bản thân phán quan cũng có chia nhỏ và phân chia cấp bậc, nhưng đối với người bên ngoài mà nói, phán quan, đã là sự tồn tại rất xa vời.
Nhưng mà.
Phán quan thiếu niên này.
Không có nha môn của mình, cũng không có đội ngũ của mình.
Trên thực tế.
Cái chức phán quan của anh ta đây, vốn chính là dựa vào việc ân cần phục vụ Đế Thính mới được ban thưởng.
Một phán quan đặc biệt nuôi tọa kỵ cho Địa Tàng Vương Bồ Tát.
- Ông!
- A!
Mặt đất dưới chân bỗng nhiên rung chuyển, cơ thể thiếu niên mất thăng bằng, té xuống đất, hai tay theo bản năng bắt lấy góc cạnh ở chung quanh, mới không để cho bản thân bị văng ra.
Thân thể Đế Thính, thật sự là quá mức khổng lồ, mỗi lần nó nằm xuống, thật giống như một vùng núi non.
- Đại nhân, ngài làm sao vậy?
Thiếu niên vừa bò dậy lần nữa vừa quan tâm hỏi.
Rất nhanh.
Một đôi đôi tròng mắt đỏ lòm to lớn đáng sợ lại dời về phía bên này.
- Càn rỡ!
Thiếu niên bị dọa đến run lên một cái, lập tức bò lổm ngổm xuống dưới, anh ta theo bản năng cho là đây là đang mắng mình.
- Lần trước, lần trước bổn tọa đã không so đo với mày, lần này, lại còn dám dĩ hạ phạm thượng!
- Thế gian nhân quả như biển.
- Lại chuyên chọn nhân quả của Bồ Tát mà khiêu khích.
- Thật sự cho là địa ngục chúng ta không có người đúng hay không!
Lúc Đế Thính nói ra mỗi một chữ, đều giống như đang bổ từng đạo sấm sét xuống trung tâm vùng rừng núi này vậy.
Giờ khắc này.
Cảm xúc phẫn nộ kia của nó, không cách nào che giấu, cũng không cần phải che giấu.
Đế Thính, thế nhưng nghe khắp tam giới.
Mà đối với Phật mà nói, nhân quả là một loại tồn tại huyền chi hựu huyền*, trong muôn vạn loài hoa, lá luôn không chạm vào thân, những lời này, cũng có thể dùng để giải thích vai trò của nhân quả trong này.
(*thuật ngữ thường sử dụng trong Đạo giáo và Phật giáo, ý chỉ sự bí ẩn thần bí – huyền rồi lại huyền)
Bỗng nhiên xuất hiện thêm một nhân quả, rất có thể phải khiến cho Bồ Tát nhăn mặt nhíu mi thêm một lần.
- Đại nhân, là dương gian xảy ra chuyện sao?
Thiếu niên dè đặt hỏi.
Đế Thính không trả lời, coi như là thầm chấp nhận.
- Đại nhân, là Dương Gian nơi nào à?
Trong lòng thiếu niên, bỗng nhiên lại nhớ lại hình ảnh ban đầu lúc bản thân vừa mới nhậm chức phán quan, có đi tham quan dương gian một chuyến, ở đó là một tiệm sách…
Bỗng nhiên giật mình một cái, thiếu niên lập tức tiêu trừ phần tạp niệm ở trong lòng mình kia.
Ở trước mặt Đế Thính.
Cho dù bản thân đang suy nghĩ một vài chuyện không đáng có, cũng không thể suy nghĩ!
- Là do đang ở dương gian, lại không cảm ứng được vị trí cụ thể, giống như là ở một nơi… không tồn tại vậy.
- Một nơi không tồn tại?
Thiếu niên gãi đầu một cái, nơi không tồn tại là ở đâu chứ?
- Nên ra tay dạy dỗ một chút rồi, Bồ Tát đóng cửa không ra ngoài, một lòng lễ phật, nhưng cũng không phải là người mà đám kiến hôi này có thể khi dễ.
- Ùng ùng! Ùng ùng! Ùng ùng! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiếng động đất sụp đổ liên tiếp truyền tới.
Thiếu niên hoảng sợ.
Đây là Đế Thính đại nhân đang chuẩn bị tự mình xuất thủ?
Ở dương gian, rốt cuộc là kẻ đáng thương nào đang tìm chết vậy, liên tiếp hai lần chọc đến đại nhân nhà mình.
Chẳng qua là.
Cơ thể Đế Thính vừa động.
Ở hướng tây bắc.
Bỗng nhiên truyền đến chấn động kịch liệt hơn nữa.
Trận chấn động này.
Gần như khiến cho hơn nửa địa ngục đều cảm nhận được cảm giác rung chuyển.
Nơi này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Cơ thể Đế Thính bỗng nhiên dừng lại.
Lúc này, đôi mắt to lớn kia của nó đang nhìn về hướng tây.
- Đại nhân, phía tây bên kia, lại xảy ra chuyện?
Thiếu niên trong lòng run sợ mà hỏi.
Dạo gần đây.
Phong Ấn Chi Địa ở cực tây vẫn luôn không ổn định, cứ năm ngày ba bữa thì lại có một trận chấn động tương tự như lúc này, hơn nữa, mười ngày trước, nghe nói có một chim màu đen khổng lồ giống như Côn Bằng* bay quanh quẩn ở bên trên Phong Ấn Chi Địa.
(*sinh vật thần thoại TQ, là loài phi ngư to lớn thường xuất hiện ở biển bắc, Côn Bằng là kình ngư sống ở vùng biển sâu, sau một thời gian hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, trường thọ, kích thước tăng trưởng, rời khỏi mặt biển bay lượn trên trời. Côn Bằng có thân người giống cá voi xám, hai vây to khỏe đủ sức nâng bản thân bay lượn trong không trung)
Năm ngày trước có một con Ác Long do bạch cốt ngưng tụ mà thành đã phun ra long tức ở nơi nào đó, những thứ này, đều biết dựa trên thông tin tình báo đáng tin cậy.
Thậm chí.
Khoa trương nhất còn có tin tức không đáng tin nói rằng.
Có người nhìn thấy một ông già dắt một theo một con khỉ toàn thân màu đen đi ra từ Phong Ấn Chi Địa!
Năm đó, Đệ nhất Thái Sơn Phủ Quân kết thúc thời đại địa ngục hỗn loạn, phong ấn tất cả cự bá làm loạn ở nơi đó.
Sau này, Phủ Quân các đời cũng sẽ cách mỗi mấy trăm năm đi gia cố phong ấn ở nơi đó một lần.
Nhưng mà.
Từ sau khi Thái Sơn Phủ Quân cuối cùng mất tích.
Phong Ấn Chi Địa, đã hơn ngàn năm không có ai đến đố gia cố phong ấn.
Gần đây, cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì, dẫn đến nơi đó bắt đầu ngày càng trở nên không an phận, bắt đầu thường xuyên xảy ra chuyện.
- Đại nhân?
Thiếu niên thấy Đế Thính trầm mặc, mở miệng hỏi.
- Tôi… không thể tự mình đi được.
Lời còn chưa nói, nhưng đều hiểu cả, bởi vì Phong Ấn Chi Địa hỗn loạn, hiện tại Đế Thính phải ở lại trong địa ngục, thời khắc nhìn chằm chằm bên kia, vào lúc này, nó không thể phân tâm chút nào được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận