Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 658: Chúng sinh bình đẳng!

Đến cuối cùng.
Nhất định sẽ lâm vào kết cục sức cùng lực kiệt.
Bạn có thể nói chủ nhân của U Minh Chi Hải ngày xưa là một tên mãng phu.
Nhưng bạn không thể nói anh ta là một tên đần độn.
Nếu không.
Rốt cục bạn đang vũ nhục ai?
Doanh câu không trả lời câu hỏi của Địa Tạng Vương Bồ Tát, anh ta chỉ rời khỏi bàn thờ, đi tới cửa tiểu từ đường.
Bên ngoài cửa tiểu từ đường.
Không phải đình viện san sát, mà là vách đá vạn trượng.
Địa Tạng Vương Bồ Tát thấy doanh câu không thể hiểu mình, cũng không giận, chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đứng bên cạnh.
Anh ta đang đợi.
Chờ doanh câu tiết lộ khí cơ trong cơ thể nhiều hơn một chút.
Đến lúc đó.
Chính là thời cơ để anh ta xuất thủ.
Nếu có thể lấy người chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thần thoại này ra tế cờ cho mình.
Nghĩ đến.
Âm ty vốn đang thấp thỏm chấn động.
Các thế lực khắp địa ngục.
Sẽ vì vậy mà an phận hơn rất nhiều.
Tuy rằng dưới khí thế của doanh câu áp bách, Thập Thường Thị đã lựa chọn đoạn một ngón tay.
Nhưng chín ngón tay vẫn có thể tính là một đôi.
Có lẽ đây là thiên ý.
Cửu vi tôn.
Cũng vừa vặn.
Đương nhiên.
Bồ Tát cũng hiểu.
Thứ như thiên ý còn phải xem bản thân mình giải thích thế nào, dưới tình huống tâm tư xảo diệu, chuyện gì cũng đều là thiên ý.
Đạo lý mà tất cả thần côn thế tục đều hiểu.
Được xem là kẻ quyền thế có thể lắc lư què Thái Sơn phủ quân năm đó.
Không thể nào không hiểu.
Bầu không khí trong tiểu từ đường.
Lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Rõ ràng thật ra, giữa hai người đã sớm sóng ngầm cuồn cuộn, nhưng giữa bọn họ lại vẫn đang "bình an vô sự".
Chỉ là.
Còn một chuyện Địa Tạng Vương Bồ Tát không thể giải thích.
Đó chính là anh ta có thể chờ được.
Đơn giản chỉ là tre già măng mọc mà thôi.
Nhưng người đàn ông trước mắt.
Chỉ đang đứng ở chỗ này ngắm phong cảnh sao?
Sau đó bật cười lớn.
Tiêu tán theo gió?
- Tôi đã khiến mỗi điện Diêm La đích thân suất bộ trấn thủ đường hoàng tuyền.
Ý rất đơn giản.
Cửa chính để rời khỏi địa ngục.
Tôi đã sai người canh gác cẩn thận.
Hôm nay.
Anh không thoát được.
Chuyện thế gian chỉ đơn giản là một đầu một đuôi.
Đầu ở chỗ Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Anh ta đang chuẩn bị đích thân ra tay đối phó với doanh câu, về phần đuôi, đường ra vào âm dương vốn nằm ở đường hoàng tuyền, cũng đã bị canh giữ cẩn thận.
Giờ này khắc này.
Diêm La tọa trấn.
Phán quan phía trước.
Vô số tuần kiểm ở phía sau.
Một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài được.
Doanh câu vẫn có vẻ bình tĩnh như cũ.
Thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát lấy một lần.
- Anh đang chờ cái gì?
Châu Trạch không nhịn được hỏi.
Anh có thể cảm giác được.
Doanh câu đang không ngừng suy yếu xuống.
Chiếc muội không ngừng mà rỉ nước.
Lúc này, tích súc trong cơ thể đã không còn nhiều lắm.
Nếu vừa tiến đến liền khai chiến.
Có lẽ còn có cơ hội liều mạng ra một lần oanh liệt.
Mà lúc này, tiếp tục trì hoãn hết lần này tới lần khác.
Sợ là ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng rất khó có thể bảo toàn.
Châu Trạch không cho rằng đây là tính cách của doanh câu.
Tên ngu ngốc cứng đầu thuộc về loại người.
Chết thì chết!
Chết thì chết!
Chết thì chết!
Chỉ cần có thể để tao được trang bức oanh liệt trước khi chết
Chết thì chết!
- Chờ... ...
- Chờ cái gì, anh có sắp xếp gì sao?
Châu Trạch rất bất ngờ.
Tuy nói trên cơ bản, nhân vật lớn đều có bản lĩnh biết bấm tay bói toán.
Người không nhúc nhích nhưng lại có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm, lấy thiên địa làm bàn cờ, vạn vật làm quân cờ.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây không phải họa phong thuộc về doanh câu?
Tên ngu ngốc cứng đầu này sẽ động não sao?
Châu Trạch tin tưởng anh ta có đầu óc.
Nhưng dường như anh ta không thích dùng lắm.
- Không... ...
- Không có sắp xếp, vậy anh đang chờ cái gì?
- Chờ... Xem...
- Ách...
Châu Trạch sửng sốt một chút, bừng tỉnh, lập tức nói: "Không phải ngay bản thân anh cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên anh mới cố ý đứng ở nơi này chờ xem sẽ có chuyện gì phát sinh đấy chứ? Tiện thể, hù tên Bồ Tát ở sát vách kia luôn?
Im lặng hồi lâu.
Doanh câu lặng lẽ đáp lại:
- Có... Thể...
- ... ... - Châu Trạch.
Đại khái thời gian chừng một chén trà trôi qua.
Doanh câu động.
Dưới cái nhìn của Châu Trạch.
Doanh câu không thể chờ nổi nữa.
Còn rò rỉ nữa sẽ thấy đáy!
Mà dưới ánh mắt của Bồ Tát.
Lại là doanh câu cho rằng thời cơ đã chín muồi.
Không thể không nói.
Trang bức vô hình.
Là trí mạng nhất!
Cho dù là người tôn quý như Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Cũng không ngờ tới.
Chủ nhân đời đầu tiên của U Minh Chi Hải.
Lại có thể thật sự chỉ đang đứng đó nhìn xem.
Căn bản là không có sắp xếp gì!
Con mẹ nó ai có thể nghĩ tới chuyện ấy?
Doanh câu xoay người lại.
Một đấm đập xuống!
Một đấm cực kỳ xưa cũ.
Không có chút màu mè nào.
Trận đánh lúc trước năm thường thị đồng thời vây công.
Doanh câu cũng ứng đối như vậy.
Thân thể Bồ Tát không nhúc nhích.
Trên người kim quang chợt lóe.
Giống như kim ấn gia trì.
Bất động như núi!
Một đấm của doanh câu đập xuống.
Bồ Tát cũng chỉ run một cái.
Lại không có hành động nào khác.
Có thể suy ra.
Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không định động, muốn cứng chọi cứng chỉnh doanh câu một hồi!
Loại cơ hội này.
Cực kỳ khó có được.
Huống hồ đối phương vốn chỉ khôi phục một thành thực lực.
Lại rò rỉ lâu như vậy.
Đối mặt với thời cơ tốt cỡ ấy.
Cho dù đã thật Phật.
Cũng có chút sân niệm!
Doanh câu đấm ra một đấm.
Không có hiệu quả gì.
Cũng không nhụt chí.
Càng không hổn hển.
Lại là một đấm nữa!
Vẫn là một đấm cổ phác như vậy.
Gần như Địa Tạng Vương Bồ Tát có Kim Phật phụ thể vẫn lù lù bất động.
Lại cứng rắn ăn một đấm!
Pháp thân của Bất Động Minh Vương.
Quả nhiên khủng bố.
Vậy mà.
Doanh câu lại đấm thêm đấm thứ ba.
Kế tiếp là đấm thứ tư.
Ngay sau đó là đấm thứ năm.
Sau đó.
Chính là đấm đấm kéo dài không dứt.
Sắc mặt Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Có chút khó coi.
Đúng vậy.
Cho dù lúc này anh ta đang dùng kim thân.
Vô cùng uy nghiêm.
Mỗi một quyền của doanh câu đập xuống.
Vẫn không thể khiến anh ta lay động chút nào.
Nhưng đồng thời, anh ta cũng không cách nào phản kích!
Dù bạn có uy nghiêm thế nào.
Dù bạn có đoan trang thế nào.
Dù bạn có thần thánh không thể xâm phạm thế nào.
Khi bị người coi thành mai rùa mà đấm liên tục, đấm không ngừng.
Bạn cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu!
Chỉ là.
Doanh câu vẫn duy trì tư thái, hết quyền này tới quyền khác hạ xuống.
Giống như nước sông kéo dài bất tận.
Một quyền rồi lại một quyền.
Một đấm rồi lại một đấm.
Giống như súc thế.
Ngay từ đầu, nếu Địa Tạng Vương Bồ Tát trực tiếp phản kháng đối kích thì còn tốt.
Nhưng nếu ngay từ đầu anh ta lựa chọn trang bức "bất động như núi".
Hiện tại muốn phản kháng.
Quá khó khăn.
Một khi bản thân mình hóa giải Bất Động Kim Thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận