Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1601: Sinh mệnh thăng hoa (1)

Cho nên.
Ông chủ Châu nghiêng đầu nhìn Doanh câu.
Đây là cái gì?
Phương pháp dạy học đa phương tiện của thầy giáo Doanh câu?
Châu Trạch nhớ đến bản thân lúc lên tiểu học, lúc đó áp dụng đa phương tiện, giảng dạy đa phương tiện, loay hoay với cái máy chiếu lại kết nối với máy vi tính chiếu công khai trong giờ học, đã coi như một chuyện rất cao cấp rất tiên tiến rồi.
Không chỉ có bọn học sinh rất hưng phấn, khi đó mấy vị giáo viên cũng vô cùng phấn khích đi.
( ^ - ^ )V!
Khi đi học lại có thể chiếu phim, có thể chiếu ảnh, có thể trình chiếu văn bản đấy!
Cũng không giống như mấy trường đại học bây giờ, giáo viên thì lại càng giống với từng cái máy đọc thuộc Power Point.
Thân thể Giải Trãi rất lớn, nhưng nói thật, không lớn như Đế Thính mà ông chủ Châu từng gặp.
Nhưng cả hai, căn bản cũng không thể nào so sánh được.
Bất luận là địa vị hay là cấp độ sinh mệnh.
Giải Trãi cũng để có thể giết Đế Thính trong một giây.
Đạo lý giống như việc Doanh câu – người đã hoàn toàn không còn là thời kỳ đỉnh cao – kh trở về địa ngục, cũng vẫn có thể đập Bồ tát một quyền vậy.
Hơn nữa.
Xung quanh thân thể của Giải Trãi.
Phân hóa ra từng sợi tơ màu trắng.
Không đúng.
Không phải là sợi tơ.
Đây là những con sông.
Nó giống như suối nguồn của tất cả mọi thứ, lấy bản thân làm tâm điểm, không ngừng khuếch tán ra bốn phía, từ đó rậm rạp chằng chịt, lan tỏa khắp mọi nơi!
- So sánh với sông suối biển hồ, cũng không quá thích hợp.
Tình hữu nghị kiểu “mọi người” đều có thể dòm ngó bí mật trong nội tâm của nhau, thường có thể khiến cho cuộc nói chuyện giữa hai bên trở nên nhanh chóng hơn và cũng tiết kiệm được sức lực.
Doanh câu dừng một chút, tiếp tục nói:
- Hẳn là Hỏa Chủng, anh ta đã biến bản thân thành Hỏa Chủng.
Lúc nói ra những lời này.
Trong ánh mắt của Doanh câu.
Để lộ ra một tia thần thái đặc thù.
Trong đó.
Có sự thưởng thức.
Châu Trạch nhớ, ban đầu khi ở bên cạnh giếng khô ở địa ngục, lúc đối mặt với Đệ nhất, trong mắt của Doanh câu, dường như cũng có cảm xúc tương tự.
Đã từng là chủ nhân của U Minh Chi Hải, là kẻ cao ngạo, cũng là kẻ tịch mịch.
Người có thể khiến cho anh ấy để mắt tới, thật sự không nhiều, phần lớn, đều bị anh ấy dùng để đệm ở bên dưới Vương tọa bạch cốt rồi.
Đệ nhất là một người.
Hiện tại.
Giải Trãi cũng được tính là một.
Giải Trãi khi còn ngây thơ, chính là lúc vẫn còn hai sừng, anh ta đến địa ngục, dự định dùng sức mạnh đi trừng phạt Doanh câu, kết quả lại bị Doanh câu đánh gãy một cái sừng, bị đạp ngược trở về.
Lúc đó.
Lúc đó không giết anh ta, một là bởi vì Giải Trãi chạy nhanh, thứ hai là bởi vì.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Giải Trãi.
Doanh câu cảm thấy.
Vật nhỏ này.
Còn rất thú vị.
Hiện tại.
Kẻ thú vị của năm đó.
Bây giờ đã thực sự rất thú vị rồi.
- Nó là Giải Trãi, nhưng anh ta cũng không phải Giải Trãi, nó vẫn luôn đang trong một quá trình biến đổi, từ Giải Trãi, lột xác thành pháp luật.
Doanh câu đi về phía trước một bước.
Dẫm ở trên mặt băng.
Phía dưới.
Ánh sáng màu trắng trên thân thể của Giải Trãi lại càng mạnh mẽ hơn.
Dẫn đến việc bản thể của Giải Trãi.
Thì lại đang bắt đầu dần dần mơ hồ đi.
- Thời kỳ Thượng cổ, Đế Nghiêu nuôi nấng bồi dưỡng Giải Trãi, dùng làm pháp thú, trừng phạt kẻ phạm pháp.
- Khi đó, có thể nói, Giải Trãi chính là pháp, mà pháp, chính là Giải Trãi, bởi vì anh ta là chấp pháp giả, cho nên đương nhiên cũng đại diện cho luật pháp.
- Nhưng sau đó, các người có thể nói là Giải Trãi thăng hoa, cũng có thể nói là pháp đã thăng hoa, Giải Trãi không chỉ là pháp nữa, và pháp cũng sẽ không chỉ là Giải Trãi nữa.
- Anh ta và pháp, đều đã vượt qua bản thân, pháp, không còn được đại diện bởi người, vật hay thú, không bị bất kì thứ gì ảnh hưởng, không có bất kỳ thứ gì tiếp xúc được.
- Cho dù các người có nhìn thấy nó hay không, thì nó vẫn đều ở đó, vẫn luôn ở đó.
- Một án treo.
- Chúng, đã bắt đầu không còn phân biệt nữa.
Ông chủ Châu lặng lẽ gật đầu, nghiêm túc nghe giảng, thậm chí còn muốn móc ra một quyển sổ ghi chép bắt đầu ghi chép lại.
Quen biết Doanh câu mấy năm.
Hình như mấy năm trước cộng lại thì còn hàng này cũng không nói nhiều được như ngày hôm nay đi.
- Đây là một loại biến đổi về chất của cấp độ sinh mệnh.
- Dù sao.
- Bất luận là linh hồn, hay là nhục thân.
- Cũng đều sẽ mục nát.
- Mục nát.
- Là một loại khuynh hướng.
- Một loại khuynh hướng không cách nào thay đổi được.
- Cảm giác này, rất tương tự với Hoàng Đế nha, giống như anh đã nói trước đó vậy, Hoàng Đế chết, thế nhưng thanh Hiên Viên kiếm kia vẫn còn có thể tự mình đâm đâm đâm, chính là… quy tắc đó sao?
- Đúng vậy, quy tắc.
- Cho nên, đây là nhiệm vụ của anh ta?
Doanh câu lắc đầu một cái.
- Không đúng sao?
- Tôi không biết.
- Ầy…
- Bởi vì, có lẽ anh ta không cần gấp gáp như vậy, anh ta gấp gáp như vậy, chỉ có thể nói rõ được một chuyện.
- Hiên Viên kiếm, tìm tới anh ta sớm hơn? - Ông chủ Châu liều mạng vận động dây thần kinh não của mình, đi theo suy nghĩ của thầy giáo Doanh.
Rốt cuộc thì lúc trước khi đi học cũng là một học bá, năng lực học hỏi và lĩnh ngộ vẫn còn ở đó.
Doanh câu gật đầu một cái.
- Ở nơi này của anh, chẳng qua chỉ nhìn thấy bao kiếm, nhưng ở nói đó của anh ta, có lẽ kiêm phong đã kề sát bên cổ của anh ta rồi, cho nên, anh ta chỉ có thể tự sát, nếu không, thì chính là bị giết.
- Chờ đã!
Ông chủ Châu giơ tay lên.
Hắn cần phải cẩn thận tiêu hóa một chút.
Đời trước ông chủ Châu là một bác sĩ, công việc rất bận rộn, trị bệnh cứu người, để dành tiền mua nhà.
Đời này là một ông chủ lười biếng của một tiệm sách thua lỗ.
Thoáng cái bạn lại muốn anh đi suy nghĩ và nghiên cứu với loại vấn đề khởi nguyên sinh mệnh mang tính triết học tới cực điểm như thế này.
Quả thật là cần phải từ từ.
Sau một lúc lâu.
Ông chủ Châu chậm rãi nói:
- Mặc dù bị giết và tự sát thì đều là chết, nhưng bị Hiên Viên kiếm giết, là thật sự chết, mà tự sát, đầu tiên có thể né tránh được việc Hiên Viên kiếm sẽ cho mình một kiếm, hơn nữa…
- Nếu như đều là chết, bị giết so với tự sát, lựa chọn tự sát, chuyện này cũng có nghĩa là…
- Tự sát, thế nhưng thật ra vẫn là một loại kéo dài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận