Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1174: Chân thực như thế (4)

Sơn Ưng chết rất hậm hực, bất cứ lúc nào, phải chết theo kiểu bị người ở sau lưng mình đâm cho một dao như thế này, thường thường đều cực kì hậm hực.
Nhưng chết cũng chỉ là chết, linh hồn đều bị xoắn nát rồi, cho dù còn có chấp niệm gì đó, cũng không còn tồn tại nữa.
Luật sư An ngồi xổm ở thi thể bên cạnh Sơn Ưng.
Hít thở sâu.
Hít thở sâu.
Hít thở sâu.
- Chúng tôi là tội phạm bỏ trốn...
Canh Thần ở trên lưng luật sư An trên lưng Canh Thần dùng một loại giọng điệu của Tường Lâm tẩu*.
(*một nhân vật trong tác phẩm của Lỗ Tấn, “Tường Lâm” là 1 cái tên đại diện cho sự may mắn, nhưng cuộc đời của “Tường Lâm tẩu” thì tràn đầy bi kịch, sau này từ này thì ngôn ngữ mạng chỉ những người giống “Tường Lâm tẩu”: bi kịch nối tiếp, vẻ mặt đờ đẫn, thiếu nghị lực, người xui xẻo hoặc cái kết vô cùng bi thảm)
Anh ta đã chết lặng.
Bọn họ là đào phạm đấy.
Kết quả gặp phải mấy tên gốc cứng, cho là đã tới lúc kết thúc.
Một kẻ thù cũ xuất hiện, vốn tưởng rằng tuyết thượng gia sương* rồi.
(*ý của câu này là trời đã rát vì tuyết lại còn có thêm sương, có nghĩa là họa vô đơn chí, liên tiếp gặp nạn)
Kết quả, kẻ thù cũ kia rắc rắc giải quyết cái cái con chim núi kia đơn giản như một cộng một bằng hai.
Sau đó kẻ thù cũ không trì hoãn thêm thời gian.
Tiếp tục thuần thục quen tay tiếp tục gần như tự triệt hạ bản thân.
Thân thể lệch một cái.
Không nói một câu nào.
Trực tiếp từ trên sân thượng nhảy xuống.
Canh Thần có một loại cảm giác bản thân đang đứng mơ hồ trong gió.
Lúc này, anh ta đối với hai chữ “đào phạm” này, cực kì hoài nghi.
Gần đây anh ta cực kì hoài nghi hai từ.
Một cụm từ là, “Lấy việc giúp người làm niềm vui”.
- Anh đi đi nha, tại sao còn chưa đi! - Canh Thần thúc giục.
- Đừng lo lắng, tôi biết chúng ta là đào phạm rồi.
- Vậy anh còn không đi?
- Nếu như đào phạm đã giết sạch tất cả những người truy bắt mình rồi, chuyện đó không tính là chạy trốn thành công sao?
- ... - Canh Thần.
- Con mẹ nó, tôi phải xem thử Tứ nhi nhà tôi té xuống thôi chứ đừng thực sự chết đấy.
Vừa nói.
Luật sư An đứng ở bên rìa sân thượng, thò đầu ra ngoài nhìn xuống phía dưới.
Nhưng cũng đúng vào lúc này.
Cô bé con ở bên dưới, ánh mắt của cô ta cũng đang nhìn lên trên này.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khác.
- Lộp bộp!
Trái tim của luật sư An rớt xuống.
Xong rồi!
Tại sao cô ta lại ở đây chứ!
Chuyện này cũng không thể trách luật sư An bất cẩn khinh thường, chỉ có thể nói là do những kẻ đã đến cấp độ đó, phương pháp ẩn giấu khí tức thực sự rất nhiều, hơn nữa hiệu quả và cấp bậc đều rất cao.
Luật sư An còn nhớ được, mấy chục năm trước, lúc anh ta và Phùng Tứ mang theo đội ngũ ở dưới tay phối hợp đội chấp pháp chấp hành nhiệm vụ cấp một, người phụ nữ này hung ác và bạo lực như thế nào.
Đây chính là một kẻ thực sự tàn nhẫn đến mức ngay cả người phe mình cũng xem như trái cây mà chém đó!
Trước đó luật sư An hỏi Sơn Ưng, anh có biết tôi là ai không?
Sơn Ưng trả lời không biết.
Địa ngục rất lớn, âm ti rất rộng, đội chấp pháp cũng rất lớn, không biết được, cũng là chuyện rất bình thường, nhưng nếu như đó là một người quen cũ… một cái túi da bốc mùi gợi về dương gian, sao có thể giấu diếm được bọn họ!
Khóe miệng cô bé con bỗng nhiên để lộ ra nụ cười:
- Ahahahaha! ! ! ! !
Cô ta cười rất vui vẻ.
Sau đó cúi đầu xuống.
Nhìn Phùng Tứ đang lơ lửng trôi nổi bên cạnh mình.
Mở miệng nói:
- Ngài thật đúng là trọng tình cảm đấy.
Hiển nhiên.
Cô ta nhận ra luật sư An.
Nếu đã nhận ra luật sư An.
Rất nhiều chuyện.
Cũng đều có thể hiểu được.
- Ầm!
Phùng Tứ bị cô bé con giẫm một cước nằm trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục, lớp nền xi măng cũng hoàn toàn nứt vỡ, đồng thời, từng luồng quỷ khí màu đen đâm vào bên trong cơ thể của Phùng Tứ, bắt đầu công kích linh hồn của anh ta.
- Ngài thật đúng là cực kì suy nghĩ cho tôi, đội chấp pháp chúng tôi vừa được thả ra, nói khó nghe, vừa phải cụp đuôi làm người, nhưng cũng phải nghĩ đến chuyện chứng tỏ sau khi đi ra.
- Lần này, ngài như thế này lại vừa đúng.
- Một tuần sứ kim bài lập tức sẽ trở thành quán quan.
- Không để ý tới quy định của Âm Ti, bất chấp luật pháp vì tình riêng!
- Đây là ngài tự đưa tới cửa, tôi nhận!
Trên mặt Phùng Tứ lộ ra biểu cảm thống khổ, hoàn toàn bị cô bé con này áp chế.
Cô bé con ngẩng đầu lên.
Cười nói:
- Thế nhưng tôi lại nghe nói, là anh ta bán đứng anh, sao vậy, các anh vẫn còn vương vấn không dứt được sao!
Trong mắt luật sư An đỏ hoe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Tứ đang nằm ở trên mặt đất.
- Anh ta tình nguyện vì anh mà làm đến bước này, chậc chậc, thật đúng là khiến cho người ta ngưỡng mộ mà, chậc.
- Đến đây đi.
- Anh cũng xuống đi.
- Anh ta tự mình chơi đến bị thương rồi lại tự giao bản thân vào tay tôi, muốn chém giết muốn róc thịt, thế nhưng đều chỉ là một ý nghĩ của tôi mà thôi.
- Tôi sẽ không đi lên đâu, tự anh ngoan ngoãn đi xuống đây đi, anh ta cũng có thể vì vậy mà bớt được một chút đau khổ.
- Bà tám chết bầm kia, cô không được động tới anh ta, ai làm nấy chịu, tôi lập tức xuống ngay!
- Thật là khiến người cảm động biết bao...
Cô bé con kia còn chưa nói hết lời, thì đã dừng lại.
Bởi vì luật sư An thật sự đi xuống.
Cũng không phải từ phía bên này.
Mà là nhảy xuống ở phía đối diện của tòa nhà khu dân cư.
Trên người xuất hiện một đôi cánh con rối, giống như là bay dù lượn vậy.
“Sưu” một tiếng.
Lấy tốc độ cực nhanh cao chạy xa bay theo hướng ngược lại…
Cô bé con cúi đầu nhìn lăng lăng vào Phùng Tứ ở dưới chân mình.
Lẩm bẩm:
- Thật sự như vậy sao?
...
Tôi nhẹ nhàng rời đi.
Nhẹ nhàng như lúc tôi đến.
Tôi nhẹ nhàng vẫy tay.
Từ biệt mây trời tây thiên…
Luật sư An đi một cách tự nhiên, ngay cả đám mây cũng không thèm nhìn thêm chút nào nữa.
Tuy nói là nội dung trong phim chiếu trên TV rất phong cách rất khiến người chán ghét.
Nhưng bỗng nhiên cứ như vậy mà “nhảy qua”.
Thật đúng là khiến người có chút không quen.
- Anh cứ như vậy mà chạy sao?
Canh Thần ở trên lưng luật sư An rất không hiểu mà hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận